Đầu ngón tay Lâm Vãn khẽ gõ lên cuốn sổ sách đơn sơ, phát  một tiếng "cốc"  nhẹ.
Nàng ngước mắt   ngoài cửa sổ. Phía bên  tường viện là những mái nhà trùng điệp, đầy rẫy mưu mô của Thẩm phủ.
Còn nơi đây, hạt giống tư bản  lặng lẽ nảy mầm  mảnh đất tưởng chừng như cằn cỗi .
Gói bạc vụn và chiếc khuyên tai vàng ròng còn  ấm của Thải Châu giống như một viên đá ném  ao nước tù, những gợn sóng lan  còn rộng và nhanh hơn Lâm Vãn tưởng.
Chỉ dăm ba ngày, lợi dụng màn đêm,  hòn non bộ,   sự che đậy ồn ào của Hoán Y Cục, những  lén lút tìm đến cửa hông sân nhỏ hẻo lánh của nàng  chỉ còn là nha  bà tử.
Có bà tử trông coi hoa cỏ trong vườn,  thể thần   quỷ   dời  mấy chậu hoa đang mùa nở rộ;  nương tử phụ trách việc mua sắm ở nhà bếp lớn  thể lọt qua kẽ tay một ít nguyên liệu tươi ngon; thậm chí còn  một tú nương thất thế trong phòng thêu, tay nghề cực  nhưng vì tính tình thẳng thắn mà  quản sự chèn ép nhiều năm, thứ nàng  mang đến   tiền bạc mà là cả một bộ mẫu thêu hoa mới lạ do chính tay  vẽ, đảm bảo  thể tìm thấy  thị trường.
Dạ Miêu
Gian đông sương của Lâm Vãn, ban đêm thường sáng đèn đến tận giờ Tý.
Trên bàn  còn là sổ sách túi thơm đơn giản mà   thêm những cuốn sổ mới với các danh mục như "Biên bản chia lãi cho thuê hoa": “Cổ phần cung ứng nội bộ nguyên liệu tươi sống": “Hiệp định góp vốn bằng bản quyền mẫu thêu kiểu mới". Nàng , Tiểu Mai chép, điều khoản rõ ràng, quyền và trách nhiệm phân minh, giấy trắng mực đen, điểm chỉ xác nhận. Lối tư duy quản lý từ thời hiện đại   nàng chuyển hóa thành những quy tắc mà đám nữ nhân chốn thâm trạch  nàng thể hiểu và tin phục bằng ngôn ngữ mộc mạc, thẳng thắn nhất.
Lợi ích là chất keo  nhất, cũng là thành trì vững chắc nhất.
Ban đầu, vẫn   mang tâm lý dò xét, thậm chí là  chiếm hời, nhưng sổ sách của Lâm Vãn công khai minh bạch (ít nhất là với những  tham gia cốt cán), chia lãi đúng hạn, hơn nữa quy củ nàng đặt  vô cùng nghiêm ngặt – bất cứ ai dám ăn cây táo rào cây sung, tiết lộ bí mật, hoặc lấy hàng thứ phẩm  hỏng danh tiếng,  chỉ  đuổi ngay lập tức, tiền vốn  đầu tư  đó một xu cũng  trả mà còn  bồi thường tổn thất cho những  khác theo quy định.
Có mấy bà tử ỷ  già đời  tin, định giở trò trong việc mua sắm,   Triệu bà tử với đôi mắt sắc lẹm  rèn giũa tinh tường như cây thước đo bắt tại trận. Lâm Vãn   hai lời, xử lý theo quy củ ngay  mặt  . Cái tác phong sấm rền gió cuốn đó khiến tất cả những kẻ đang dòm ngó  dập tắt ý đồ.
Thế là, một trật tự kỳ lạ  thiết lập trong vòng tròn nhỏ . Bọn họ vẫn  khúm núm  mặt chủ mẫu và các vị di nương, đóng tròn vai của , nhưng  lưng, họ   chung bí mật và hy vọng. Khi ánh mắt giao ,   thêm sự ngầm hiểu; khi truyền tin, hiệu suất cao đến kinh .
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/toi-mo-day-chuyen-san-xuat-noi-hau-vien/chuong-3.html.]
Hậu viện Thẩm phủ, bề ngoài vẫn sóng yên biển lặng, quy củ nghiêm ngặt. Phu nhân vẫn sớm tối thỉnh an như thường lệ, mấy vị di nương vẫn minh tranh ám đấu vì một cây trâm cài tóc mới, một bộ xiêm y,  vì một ánh  của thiếu gia mà ghen bóng ghen gió.
  những thứ, thực sự  khác .
Ví như, dạo  phu nhân luôn cảm thấy hoa tươi bài trí trong phòng dường như  còn tươi tắn như những chậu hoa mà các bà tử   dâng lên; ví như, món ăn vặt theo mùa mà nhà bếp lớn thỉnh thoảng dâng lên, hương vị luôn kém một chút so với tửu lầu bên ngoài;  ví như, xiêm y phòng thêu đưa tới, đường kim mũi chỉ vẫn tinh xảo, nhưng kiểu dáng luôn toát lên vẻ cũ kỹ,  bì  với nét thanh tú linh hoạt thoáng thấy trong ký ức.
Những khác biệt nhỏ nhặt , như tơ nhện giăng mắc, lơ lửng trong  khí,  nắm bắt , nhưng  hiện hữu khắp nơi.
Dòng chảy ngầm  cuối cùng cũng  thu hút sự chú ý của chủ nhân thực sự.
Trưa hôm đó, Lâm Vãn đang tính toán tổng lợi nhuận tháng  của phường thêu (cách gọi nội bộ của nhóm nhỏ ), con  khiến khóe môi nàng khẽ nhếch lên. Trừ  tất cả chi phí và tiền chia lãi,  dư  tên nàng  đủ để thuê một gian tiệm nhỏ ở một khu    nhất kinh thành, nhưng chắc chắn yên tĩnh.
Tiếng bước chân vang lên  chút đột ngột, mang theo cái khí thế hiển nhiên của chủ nhân trở về.
Lâm Vãn ngước mắt, thấy một bóng  mặc cẩm bào màu chàm  ở cổng sân, ngược sáng, khuôn mặt  chút mơ hồ, nhưng vóc dáng và phong thái   là hình ảnh khắc sâu nhất trong ký ức của nguyên  – vị phu quân  danh nghĩa của nàng , tam thiếu gia Thẩm phủ, Thẩm Dật.
Hắn  bao lâu  đặt chân đến đây? Nửa năm? Có lẽ còn lâu hơn. Lâu đến mức Lâm Vãn  lục tìm hình bóng của  từ trong góc ký ức mới  thể nhận .
Thẩm Dật  đó,   ngay, ánh mắt dò xét lướt qua  sân nhỏ mà  gần như  lãng quên. Sân vẫn nhỏ hẹp nhưng  sạch sẽ lạ thường, trong góc còn đặt mấy chậu lan đang nở rộ, toát lên một sức sống  thuộc về nơi . Cửa gian đông sương đang mở,  thể thấy mấy bóng  bận rộn bên trong và những súc vải xếp chồng lên .
Hắn khẽ cau mày một cách khó nhận .
"Phu quân." Lâm Vãn đặt bút xuống,  dậy,   cửa phòng, phúc  hành lễ theo quy củ, tư thế chuẩn mực  chê   , nhưng giọng   bình thản như chào một  xa lạ.