Hậu viện Thẩm phủ  nữ nhân đông, thời gian rảnh rỗi  càng nhiều, thị phi tự nhiên cũng lắm. Thay vì để nguồn nhân lực  lãng phí trong những cuộc đấu đá vô bổ, chi bằng hợp nhất  để tạo  giá trị.
Sản phẩm đầu tiên nàng chọn là túi thơm. Đa phần nha  bà tử trong phủ đều  , nguyên liệu dễ kiếm, công đoạn đơn giản, dễ dàng phân chia, hơn nữa nhu cầu thị trường   định.
Bước đầu tiên là thuyết phục.
Lâm Vãn  tìm đến những bà tử quản sự  m.á.u mặt mà nhắm  những tiểu nha  như Tiểu Mai, tuổi còn nhỏ,   chỗ dựa, tiền tiêu vặt ít ỏi  khao khát  đổi. Nàng lấy  bản vẽ phân tách các công đoạn  túi thơm, dùng lời lẽ đơn giản nhất để giải thích: "Ngươi xem, một   một chiếc túi thơm từ đầu đến cuối sẽ  chậm, mà tay nghề thêu thùa     kẻ . Nếu chúng  chia việc ,   chuyên cắt vải,   chuyên thêu những hoa văn đơn giản ở góc,   chuyên khâu ,   chuyên  tua rua... Mỗi  chỉ  công đoạn  thành thạo nhất,   sẽ nhanh hơn ? Làm càng nhiều, kiếm  càng nhiều."
Đôi mắt Tiểu Mai dần sáng lên.
Lâm Vãn  lấy  vài món trang sức  đáng tiền duy nhất của , bảo Tiểu Mai lén  cầm, đổi lấy lứa vải vóc và chỉ thêu đầu tiên. Nàng hứa, mỗi bán thành phẩm đạt yêu cầu sẽ  thanh toán tiền công ngay tại chỗ, tuyệt đối  khất nợ.
Trọng thưởng tất   tài. Hay  đúng hơn,  cái nghèo, ắt  động lực.
Tiểu Mai trở thành "nhân công" đầu tiên, cũng là "tổ trưởng" đầu tiên. Nàng  rủ thêm hai tỷ   thiết cũng đang túng thiếu như .
Căn sân nhỏ hẻo lánh của Lâm Vãn, gian đông sương  lặng lẽ dọn dẹp sạch sẽ. Ba chiếc bàn cũ ghép  thành bàn  việc. Nàng tự  thị phạm cách chia việc cắt mảnh, thêu viền, khâu  và đính tua rua thành bốn công đoạn tiêu chuẩn, quy định thời gian và tiêu chuẩn nghiệm thu cho mỗi công đoạn.
Ban đầu dĩ nhiên là hỗn loạn. Mảnh cắt  lệch màu chỉ thêu phối sai, đường khâu xiêu vẹo.
Lâm Vãn  hề nóng vội, cầm "tiêu chuẩn chất lượng" do  đặt  (thực  chỉ là mấy tờ giấy vẽ mẫu đạt và  đạt yêu cầu), kiểm tra từng cái một. Làm  thì trả tiền ngay tại chỗ,  chút mập mờ;    thì chỉ  vấn đề,  , nhưng   tiền công.
Khen thưởng và trừng phạt bằng tiền bạc, đơn giản, trực tiếp, và hiệu quả.
Chỉ năm sáu ngày, hiệu suất  tăng lên trông thấy. Ba tiểu nha  vì  kiếm thêm tiền, tay   nhanh  , gần như   sản phẩm .
Lâm Vãn đúng lúc cho  mắt vị trí "kiểm định viên". Nàng để mắt đến một bà tử họ Triệu, vì lớn tuổi, tay chân chậm chạp nên thường  quản sự gây khó dễ. Triệu bà tử mắt tinh, tính tình  cứng nhắc,  hợp với việc . Tiền công Lâm Vãn trả cho bà  ngang với thu nhập trung bình của các tiểu nha , nhưng yêu cầu bà   thiết diện vô tư, bất kể là ai , chỉ cần  đạt yêu cầu là trả  hết.
Triệu bà tử ban đầu còn nửa tin nửa ngờ, đến khi Lâm Vãn ứng  cho bà nửa tháng "bổng lộc", khuôn mặt đầy nếp nhăn  lập tức trở nên nghiêm nghị, bà  vỗ n.g.ự.c cam đoan: "Di nương yên tâm, mắt lão bà   dung  hạt cát!"
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/toi-mo-day-chuyen-san-xuat-noi-hau-vien/chuong-2.html.]
"Dây chuyền sản xuất túi thơm" nho nhỏ cứ thế vận hành một cách lặng lẽ ở góc khuất nhất Thẩm phủ.
Dạ Miêu
Lô một trăm túi thơm đầu tiên  tuồn  ngoài qua kênh của Tiểu Mai nhanh chóng đổi   những đồng tiền và bạc vụn thực sự. Khi Lâm Vãn chia tiền công theo thỏa thuận,  ánh sáng gần như thiêu đốt  trong mắt mấy tiểu nha  và Triệu bà tử, nàng     đúng đường.
Tin tức như mọc cánh, lặng lẽ lan truyền giữa đám hạ nhân cấp thấp trong cái hậu viện tĩnh mịch mà nhạy cảm . Càng lúc càng  nhiều  bắt đầu viện đủ cớ để lượn lờ quanh sân nhỏ hẻo lánh của Lâm Vãn, lén lút dòm ngó.
Trưa hôm đó, Lâm Vãn đang đối chiếu sổ sách Tiểu Mai nộp lên – một biểu mẫu đơn giản do chính nàng thiết kế, thu, chi, tồn dư rõ ràng trong nháy mắt thì ngoài cổng viện vang lên tiếng động nhỏ, dường như  ai đó   qua    lâu.
Tiểu Mai lanh lợi  xem, lúc  về, mặt  vẻ căng thẳng, hạ giọng : "Di nương, là... là Thải Châu tỷ tỷ ở phòng phu nhân."
Lâm Vãn khẽ nhướng mày, đặt sổ sách xuống.
Người của chủ mẫu? Đến gây sự ư?
Thải Châu  mời , vẻ mặt gượng gạo,   mất  phong thái ở chính viện. Nàng  nhanh chóng liếc  gian đông sương tuy đơn sơ nhưng cực kỳ ngăn nắp , ánh mắt dừng  một thoáng  chiếc bàn bày bán thành phẩm túi thơm và sổ sách, ngón tay thì siết chặt chiếc khăn tay.
"Lâm di nương," giọng Thải Châu  một sự khô khốc khó nhận , nàng  phúc  hành lễ: “Nô tỳ... nô tỳ mạo . Nghe ... chỗ của ,  cơ hội... kiếm thêm chút tiền cực nhọc?"
Lâm Vãn  nàng ,  trả lời ngay.
Mặt Thải Châu đỏ bừng lên, dường như  chịu nổi sự im lặng dò xét , cuối cùng như  ăn cả ngã về , nàng  lấy từ trong tay áo  một túi vải nhỏ nặng trĩu, cẩn thận đặt ở góc bàn.
"Đây là... chút tiền riêng nô tỳ dành dụm ,  nhiều lắm..." giọng nàng  nhỏ dần, run rẩy như đ.á.n.h cược một ván cuối: “Nô tỳ  hỏi...  thể... góp cổ phần  ?"
Một góc túi vải bung , để lộ mấy miếng bạc vụn  chất lượng khá  và một chiếc khuyên tai bằng vàng ròng nhỏ xíu.
Ánh nắng từ khung cửa sổ chiếu , rọi lên những món vàng bạc , phản chiếu thứ ánh sáng lấp lánh mà chói lòa.