Mỗi ngày Trương Viễn đều theo phía Hứa Khả Nhân như một kẻ theo dõi, nhưng cô kiên quyết phớt lờ để ý đến , bây giờ Trương Viễn thực sự lo lắng, nhưng tất cả những lời ý đều hết, nhưng vẫn vợ tha thứ, cũng thật sự là còn cách nào khác.
Thật , Hứa Khả Nhân còn giận từ lâu , cô sở dĩ cũng Trương Viễn nghĩ đến việc sinh con cũng là vì lo lắng cho cô!
Mấy ngày nay, cô cũng lén tra cuốn sách dạy nấu dược thiện mà vô tình , trong đó một loại canh, chuyên dùng cho phụ nữ mang thai để bồi bổ cơ thể, cô tin chắc rằng chỉ cần cô học xong cách món canh , chú Đổng với tư cách là một bác sĩ gia đình ở bên cạnh, em bé trong bụng của cô chắc chắn sẽ bình an vô sự!
Hứa Khả Nhân hít một thật sâu và thầm vui mừng, hôm nay là thứ bảy nghỉ học, vì cô ăn xong cơm sáng liền lên xe đạp và chạy ngoài, như thể cô thấy đàn ông đang theo cô .
Hôm nay, cô đến bệnh viện để kiểm tra đứa con trong bụng, mặc dù chú Đổng và Trương Viễn đều rằng cô đang thai, nhưng nếu cô khám kiểm tra định kỳ, trong lòng cô vẫn cảm thấy thoải mái!
Bởi vì lúc nào cũng chú ý thể của , Hứa Khả Nhân đạp xe hơn hai mươi phút mới thể đến bệnh viện, Trương Viễn theo cô từng bước cũng đoán ý định của cô khi thấy cô dừng ở cổng bệnh viện.
Nguyệt
Sau khi cất xe, bước nhanh hai ba bước, liền thể đuổi theo kịp Hứa Khả Nhân.
“Vợ , em nghỉ ngơi ở đó , em đưa chứng minh cho , đăng ký cho em.” Hứa Khả Nhân mặt cảm xúc trợn mắt một cái.
Đặt đồ vật lên tay Trương Viễn ánh mắt lo lắng của , đó liền xoay khu nghỉ ngơi. Còn đừng , từ khi chính đang mang thai, cô cảm thấy cơ thể của quả thực mệt mỏi nhiều sự đổi, cảm thấy cơ thể của cũng kém .
Tựa như , chỉ đạp xe hai mươi phút mà cơ thể cô chút mệt mỏi.
Phải rằng khi trải qua quá trình cô tự điều trị, cơ thể đang ở trong tình trạng thật sự !
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/toi-mang-theo-man-cap-vat-tu-xuyen-ve-qua-khu/chuong-210.html.]
Hứa Khả Nhân xuống ghế, thở phào nhẹ nhõm, ngẩng đầu lên thì thấy Trương Viễn đang tờ giấy chứng nhận tay với nụ ngây ngô, cô khẽ bĩu môi, cũng là mềm lòng hòa, mà vốn dĩ chuyện mang thai là chuyện của hai . Đương nhiên đến giúp đỡ , nếu , chẳng quá lợi cho !
Cứ như , khi Trương Viễn đăng ký khoa sản phụ, liền tự nhiên giúp Hứa Khả Nhân bước lên cầu thang.
Vì đây là đầu khám nên Hứa Khả Nhân nhiều xét nghiệm, do ăn sáng nên thể xét nghiệm máu, cũng chỉ thể kiểm tra tình trạng thai cho cô, siêu âm thôi.
Hứa Khả Nhân mang thai gần hai tháng, phôi thai phát triển . Tuy nhiên, trong khi đang siêu âm bác sĩ nhíu mày , phủi vài cái lên chiếc bụng của Hứa Khả Nhân, lúc mới thấy rõ tình hình, mặt liền nở một nụ vui vẻ và lời chúc mừng với cô.
“Chúc mừng đồng chí, đây thai đôi!”
“Cái gì!” Hứa Khả Nhân dậy với vẻ mặt ngạc nhiên, sửa sang quần áo và lấy ảnh siêu âm trắng đen trắng từ tay bác sĩ siêu âm, ánh mắt dừng ở dòng chữ “mang thai đôi” một hồi lâu.
Cho đến khi bác sĩ bên cạnh nhẹ nhàng đẩy cô và hỏi với vẻ khó hiểu, “Đồng chí, đồng chí vấn đề gì ?”
Hứa Khả Nhân lập tức định thần , ngẩn ngơ ở đó chút lâu, nên cô vội vàng lời xin nhanh chân chạy ngoài phòng siêu âm.
Ở ngoài hành lang, Trương Viễn còn đang nghiêm túc chờ đợi, khi thấy Hứa Khả Nhân từ bên trong , lập tức về phía .
“Kết quả khám của em như thế nào , đứa trẻ đang phát triển ?” Hứa Khả Nhân bàng hoàng đàn ông mặt . Nhìn thấy sắc mặt giống như đang nóng lòng chờ đợi, hề giống như đang những lời khiến cô phá bỏ đứa bé!