Nơi hẻo lánh, thích hợp cho thảo dược thảo hoang dã phát triển, nếu bồi bổ thể của Hứa Khả Nhân, còn mà Kinh Thành, Trương Viễn cũng sẽ khả năng hiện tại đến đây để đem chúng nó đào .
Hai ngày , khi Hứa Bưu về những gì mắt thấy tai trong chuyến , việc kỳ thi tuyển sinh đại học đột ngột khôi phục , Trương Viễn một ý nghĩ mơ hồ, cũng bởi vì cái mà trái tim đập điên cuồng lên!
Nếu như những gì trong lòng nghĩ đều là đúng, thì nhất định tiền trong tay, nhưng tiền ở ? Phía để một đống lớn tiền ở đó và hiện tại đang chờ đến nhặt chúng lên .
Và bây giờ đang ở đây!
Trương Viễn quen thuộc với con đường , đến bên vách núi mà cần dùng nhiều sức lực.
Đặt chiếc giỏ xuống, cầm lấy con dao, dùng cặp mắt cảnh giác dò xét kỹ xung quanh, phát hiện điều gì bất thường lúc mới yên tâm.
Nguyệt
Trương Viễn đào hết dược liệu tuổi đời lâu lên, mới thở phào nhẹ nhõm, lúc mới thấy trời còn sớm, lên núi mục đích cũng đạt , Trương Viễn vội vàng nhanh hơn bước chân xuống núi.
Ở Trương gia thôn, nhà chú hai của nhà họ Trương, trong sân Tiểu Dương đang nắm chặt tờ giấy trong tay và chìm suy nghĩ trầm tư. Lúc , mặt Trương Viễn thi đậu đại học ở Kinh Thành, bọn họ là tức giận, quyết liệt bắt buộc giữ chân Trương Viễn ở thôn Trương Gia bằng cách.
Nếu thực sự giữ thì cứ trực tiếp đem Trương Viễn giải quyết , nhưng Trương Viễn hiện tại căn bản là giải quyết là thể giải quyết dễ dàng .
Đừng hiện tại, chính là Trương Viễn lúc mười một mười hai tuổi, rõ ràng cô đem ném tận trong núi sâu, cũng chẳng là vẫn may mắn chạy trốn !
Từ đó về , cô luôn cảm thấy chột và sợ hãi khi đối mặt với Trương Viễn, nhưng nhiệm vụ vẫn thành và cô thể bỏ dở giữa chừng .
Bây giờ cô rơi tình thế tiến thoái lưỡng nan, lối thoát duy nhất lúc cũng chỉ thể là thử một !
Khẽ thở dài, cô châm lửa đốt tờ giấy, tờ giấy hóa thành tro tàn, trong mắt cô dần nhuốm đầy sát khí!
“Trương Viễn…”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/toi-mang-theo-man-cap-vat-tu-xuyen-ve-qua-khu/chuong-125.html.]
“Thịch thịch thịch” Dưới bóng đêm, tiếng đập cửa vang vọng khắp trong sân nhỏ, đặc biệt đột ngột.
Chú Đổng và Hứa Bưu hai tiếng đập cửa đột nhiên lên, liếc mắt , bước nhanh về phía cửa.
Đi đến cạnh cửa, Hứa Bưu mở miệng dò hỏi, “Ai thế?”
Người bên ngoài khẽ gõ cửa, một giọng trầm thấp lọt khe cửa truyền bên trong, nếu lắng kỹ, còn thể một ít tiếng thở dốc. Đương nhiên Hứa Bưu cũng nhận đó là giọng của Trương Viễn, liền vội vàng mở cửa .
Những cảnh tượng thấy giật .
“Này!”
Trời ạ, thấy gì? Trương Viễn cư nhiên đang khiêng một con gấu mù.
“Em rễ , lá gan của cũng quá lớn !”
Hứa Bưu quả thực nên khen may mắn bắt một con gấu mù, là rằng quá liều lĩnh, cũng sợ xảy chuyện!
“Được , để Tiểu Viễn hẳn ,” chú Đổng kéo Hứa Bưu sang một bên để nhường chỗ ở cửa, con gấu mù nặng như , vẫn thời gian để hỏi hỏi nọ!
Hứa Bưu bừng tỉnh, gãi gãi đầu, chút ngượng ngùng, thấy con gấu mù, nhất thời quá mức kinh ngạc, nên quên mất chuyện !
Trở trong sân, giúp Trương Viễn đỡ con gấu mù xuống đất. Trương Viễn hai chân phát run chút vững.
Thấy thế, cả hai tay mắt lanh lẹ đỡ lấy , đỡ lên ghế đá xuống.