Tôi Mang Theo Đám Nhãi Con Ở Nhà Trẻ Đi Cầu Sinh - Chương 86

Cập nhật lúc: 2025-03-25 00:35:02
Lượt xem: 9

"Cô ơi, cô bác sĩ đã về chưa ạ?" thằng nhóc Vương Tiểu Hổ đang nằm úp sấp trên mặt bàn đứng thẳng dậy hỏi cô.

Đôi mắt Thích Mê lóe lên, ậm ậm ừ ừ qua loa vài câu lấy lệ: "Cô ấy sắp về rồi, mấy đứa cứ tiếp tục nghe chuyện kể xưa đi nhé, cô sẽ ra ngoài chờ thêm một lát nữa." Nói xong, cô liền nhẹ nhàng khép cánh cửa kính lại.

Làm sao bây giờ?

Hiện tại cả một xe người ở chỗ này, cô không có khả năng mặc kệ sự sống c.h.ế.t của bọn họ, nhưng Eva... Eva vẫn chưa quaytrở về, lỡ như cô ấythật sự gặp phải chuyện gì nguy hiểm, lãng phí thêm một phút giây nào, cô ấy có thể bị nguy hiểm thêm phút giây đó.

Thích Mê trong lúc cấp bách không biết nên làm thế nào, cô gấp đến độ đi vào trong buồng lái.

Khóe mắt đột nhiên nhìn thoáng qua cửa kính vừa mở ra đóng lại, lúc này cô mới kéo lại suy nghĩ.

Tiểu Lãng Dữ từ bên trong đi ra, trực tiếp đưa tới cho cô một miếng băng keo cá nhân.

Là loại chuyên dụng dành cho trẻ em, phía trên còn có in hình khuôn mặt đang tươi cười đáng yêu.

Thích Mê sửng sốt trong giây lát, sau đó phát hiện bàn tay cô đã bị rách một lỗ nhỏ, chắc là vừa rồi trong lúc leo lên cây đã không cẩn thận làm rách.

Nguyệt

Cô đang cúi đầu nghịch miếng băng keo cá nhân, chợt nghe thấy Tiểu Lãng Dữ chủ động nói: "Nếu cô lo lắng cho cô Eva thì cứ đi tìm cô ấy đi, em có thể ở lại đây bảo vệ cho bọn họ.”

Thích Mê nhìn chằm chằm cậu nhóc hai giây, không xác định hỏi lại cậu một lần nữa: "Em vừa nói cái gì?"

"Em nói nếu như cô giáo Thích muốn đi tìm cô Eva, thì cô cứ đi đi, nơi này giao lại cho em, em sẽ bảo vệ cho bọn họ." Tiểu Lãng Dữ vẻ mặt nghiêm túc nói.

Thích Mê mím môi, không nói gì.

Tình huống hiện tại thật sự không thể so với lúc trước khi còn ở lớp Đậu Đinh, khi đó bọn nhỏ đều ở trong một tòa nhà kiên cố, đám quái vật có lợi hại hơn nữa cũng không thể xuyên tường đi vào. Nhưng mà hiện tại, chiếc xe buýt du lịch này trên xe tất cả đều là BUG, đi trên chiếc xe buýt này mọi người mọi thời điểm đều có thể có khả năng toàn bộ bị g.i.ế.c sạch, chỉ cần chiếc xe tiến vào một vùng có quái vật, như vậy cả một đám người trên chiếc xe này coi như đều xong rồi. Tiểu Lãng Dữ mặc dù có năng lực khống chế hệ thực vật, nhưng muốn bảo vệ được nhiều người như vậy, cô quả thật vẫn không thể nào yên tâm được.

Tiểu Lãng Dữ nhìn ra sự do dự của Thích Mê, cậu giơ bàn tay nhỏ bé lên.

Trong khoảnh khắc, mấy nhánh câykhô trụi lủi ở xung quanh quảng trường, giống như cây khô gặp được mùa xuân một lần nữa mọc ra phiến lá xanh tươi, hơn nữa những nhánh cây này càng ngày càng dài, càng ngày càng dài, hai bên xe bị những cành cây to đan xen quấn quanh, tạo thành một tấm lá chắn, đem tất cả mọi thứ trong chiếc xe buýt này đều bao bọc ở bên trong.

Kín kẽ chặt chẽ, không để lại một khe hở nhỏ.

Từng nhánh cây phảng phất như có lực sinh mệnh, ở trong những phiến lá xanh um tươi mát từng tầng từng tầng dựng lên bao bọc tạo thành một tấm màng bảo hộ kiên cố không thể nào phá vỡ.

Một cậu bé tuổi còn nhỏ lại có thể có được lực khống chế mạnh mẽ đến như vậy?

Thích Mê không thể tưởng tượng nổi nhìn về phía Tiểu Lãng Dữ, Tiểu Lãng Dữ mặt mày cong lên, lập tức đáp lại cho cô bằng một nụ cười ngọt ngào.

"Lần này cô có thể yên tâm rồi chứ?" Cậu đắc ý ngẩng đầu lên.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/toi-mang-theo-dam-nhai-con-o-nha-tre-di-cau-sinh/chuong-86.html.]

Thích Mê suy nghĩ một chút, ngồi xổm trước mặt cậu nghiêm túc dặn dò: "Cô sẽ mau chóng quay trở về, nơi này nhờ cả vào em đấy."

"Vâng ạ!"

Thích Mê ôm cậu vào lòng, dịu dàng nói: "Chăm sóc tốt cho bản thân nhé."

Thanh âm này rất nhẹ nhàng mềm mại, vừa rơi xuống liền tiến vào ở trong lòng cậu.

Đôi mắt Tiểu Lãng Dữ lóe sáng, lặng lẽ nhếch khóe miệng: "Vâng."

Thích Mê nói với Đỗ Thụy một tiếng, sau đó ấn nút điều khiển phòng ngự khẩn cấp mà cô đã đặc biệt thiết kế cho chiếc xe này. Trong nháy mắt, xoạt xoạt xoạt, một tấm lưới sắt từ nóc xe buông xuống, bao bọc cả chiếc xe buýt lại.

Cẩn thận nhìn lại, trên tấm lưới sắt còn có những mảnh gai nhọn tinh tế rậm rạp, trước khi đi cô còn thả thêm mấy con bọ rùa kim loại bò lên trên lưới sắt, chuẩn bị cho bất cứ tình huống nào xảy ra.

Tiểu Lãng Dữ nhìn bóng lưng rời đi của Thích Mê, hai bàn tay nhỏ bé nắm lấy khuôn mặt nhỏ nhắn nóng bỏng đang đỏ lên, yên lặng vài phút mới bình tĩnh trở lại.

Cậu nhìn khắp nơi, bỗng nhiên sau đó mới ý thức được một vấn đề - -

Không đúng, chờ đã, làm sao cậu đi ra ngoài được?

Để tránh lãng phí thời gian, Thích Mê lái xe máy đi vào trong thành phố.

Tiếng gào thét rong ruổi trên đường phố, vô cùng kiêu ngạo phách lối.

Cô còn cố ý bật đèn phía trước xe, nếu Eva an toàn không việc gì, nghe thấy âm thanh hoặc nhìn thấy ánh sáng nhất định sẽ chủ động xuất hiện.

Lúc trước cô đi tìm Eva, chính là dùng phương pháp này.

Nhưng năm phút đồng hồ trôi qua, cô đã chạy qua hai con đường phố, nhưng vẫn không nhìn thấy cô gái tóc vàng mắt xanh xinh đẹp nào đột nhiên nhảy ra đón xe giống như lần trước.

Thích Mê càng lúc càng nóng lòng, cô dừng xe lại, trực tiếp cao giọng hô to lên: "Eva, nếu như cô có nghe thấy lời nói của tôi thì trả lời lại một tiếng!"

Cô tắt động cơ xe máy, vểnh tai lắng nghe bốn phía có truyền đến hồi âm hay không.

"Eva!" cô hét lên một lần nữa.

Vẫn là một mảnh yên tĩnh.

Thích Mê nhíu mày, ngẩng đầu nhìn về phía một siêu thị nhỏ ở phía trước. Từ lúc cô tiến vào thành phố đến bây giờ, chỉ có một con đường như vậy, đây đã là siêu thị gần nhất, Eva vào trong thành phố trước hết nơi cô ấy thu thập vật tư chắc hẳn phải là nơi này. Suy nghĩ ít nhiều có thể ở bên trong tìm thêm chút manh mối, cô dừng xe lại, sau đó rút ở thanh đao ở thắt lưng ra, đi vào bên trong.

 

Loading...