Tôi Mang Theo Đám Nhãi Con Ở Nhà Trẻ Đi Cầu Sinh - Chương 79
Cập nhật lúc: 2025-03-25 00:32:51
Lượt xem: 11
"Người tiến hóa kia trước đây đã đi đến sở thú ở phía Tây bắc, bây giờ chắc chắn xung quanh anh ta đang có rất nhiều động vật biến dị. Nếu anh ta tiếp tục lái xe về phía trước, tôi sợ anh ta sẽ rơi vào bẫy..." Thích Mê cầm điện thoại di động vỗ vỗ vai Eva: “Tôi ra xem xét tình hình trước, ở đây giao cho cô, đợi tôi về sẽ đãi cô uống một ly!"
Eva không thể làm gì: "Được rồi! Tôi chắc chắn sẽ đợi cô về!"
“Ừ, tôi nhất định sẽ mang đồ về!” Thích Mê kéo chiếc xe máy ra khỏi khoang hành lý của xa buýt. Sau khi được sửa đổi, xe máy có xếp gọn lại cất vào trong khoang hành lý mà không tốn nhiều diện tích, khi cần sử dụng chỉ cần lấy và mở ra, xe sẽ lại trông như hàng mới.
Thích Mê đội mũ bảo hiểm và phóng đi.
Sau khi Eva ngồi lại quầy bar, Đỗ Thụy ấn nút đóng cửa xe lại, đợi chờ tin tức từ phía Thích Mê.
Vài phút sau, Thích Mê đỗ xe máy bên đường, tắt máy rồi tiến về phía trước.
Ở nơi hoang dã, tiếng kêu của hổ có thể nghe rất rõ ràng đang dần dần lan rộng và ngày càng to hơn như những gợn sóng âm. Ngay sau đó, một tiếng voi gầm vang tận trời, nổ vang bên tai cô, chắc hẳn khoảng cách của nó tới chỗ này không xa.
Hổ và sư tử đều to lớn đến nực cười, vậy con voi đột biến phải to đến mức nào?
Giống như một chiếc xe tải?
Với sự tò mò mạnh mẽ, Thích Mê nhanh chóng nhảy xuống cánh đồng ven đường khom người đi về phía trước.
m thanh của các loài động vật ngày càng to hơn, xen lẫn với tiếng kim loại va chạm vào nhau.
Sau khi rẽ qua một ngọn đồi, cô nhìn thấy một con voi và hai con hổ đang tấn công một chiếc ô tô màu đen trên một cánh đồng rộng lớn. Vài con khỉ đột biến, có kích thước gần bằng con trưởng thành, đang nằm trên nóc xe, gõ cửa không ngừng.
Trên con đường chính bên kia, người đàn ông mặc áo choàng đang ngồi trên lưng con sư tử đột biến bị thương, ba con công đột biến khổng lồ xòe bộ lông màu xanh lam tuyệt đẹp của chúng và tạo thành một vòng tròn để bảo vệ anh ta. Một con gà trống -con vẹt cỡ lớn với cái mỏ màu đỏ và bộ lông màu xanh lá cây đáp xuống vai anh.
Có vẻ như người đó đã mang theo gần như tất cả các loài đột biến mà mình có thể tìm thấy, giống như một vườn thú nhỏ vậy.
Thích Mê nhìn qua, chọn một vị trí có góc nhìn tốt, ngồi xổm xuống, từ xa quan sát.
Không lâu sau, tiếng hét của vài cô gái vang lên từ trong xe.
Người đàn ông mặc áo choàng cười khúc khích vài tiếng rồi ra lệnh cho hổ và voi húc xe mạnh hơn: "Đừng mong sẽ có người đến cứu các cô, bước ra đây và trở thành thịt trong bụng các bảo bối của tôi đi.”
"Thịt trong bụng! Thịt trong bụng!” con vẹt vỗ cánh bắt chước.
Sau khi nhận được mệnh lệnh, con voi to cỡ xe tải hưng phấn gầm lên, lấy chiếc vòi dài cuốn chiếc xe tải. Nó không thèm để ý đến vài con khỉ còn bám trên đó, mà lao thẳng xuống đất, đập mạnh một phát.
Rầm một tiếng, chiếc xe biến dạng lăn qua. Khi cửa mở ra, phần thân trên của cô gái lộ ra ngoài.
Không có sự thay đổi kỳ lạ nào trên khuôn mặt nên hẳn cô ấy không phải một con quái vật.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/toi-mang-theo-dam-nhai-con-o-nha-tre-di-cau-sinh/chuong-79.html.]
Ngay khi Thích Mê đang suy nghĩ, cô đã nhìn thấy cô gái bị một con khỉ kéo ra khỏi xe.
Như nhặt được món đồ chơi vui nhộn nào đó, vài con khỉ chạy vòng quanh la hét phấn khích. Chúng vừa chạy vừa túm tóc cô gái kéo cô dọc theo sàn đất. Cả vùng hoang dã vang vọng tiếng hét bất lực của cô gái.
Đôi mắt của Thích Mê lóe lên, cô nắm chặt thanh loan đao, định ném nó ra ngoài.
Đột nhiên, trong xe có một tia sáng lóe lên.
Con voi và hai con hổ đang vây quanh xe bị lực từ trong xe đẩy ra, phải lùi lại vài bước, bên trong có tiếng một cậu thiếu niên gầm lên dữ dội: “Súc sinh, thả ra. Thả cô ấy ra!”
Vừa dứt lời, một bóng đen to lớn vụt qua, lao thẳng vào con khỉ đang giữ tóc cô gái.
Con khỉ sợ hãi, kêu lên vài tiếng rồi vội buông ra và nhảy sang một bên.
Cô gái chật vật đứng dậy, không để ý đến vết thương trên người, bò thẳng lên xe, khóc đến mức nấc cụt: "Kiều Dã... Kiều Dã... anh không sao chứ? "
Nam sinh tên Kiều Dã nhanh chóng ngăn cô lại: "Ngu San, đi nhanh, không cần lo cho anh! Đi nhanh đi!"
"Tôi không đi... Kiều Dã, tôi sợ." Cô gái rên rỉ, vẫn chật vật bò về phía xe, hai chân đầy máu.
Người mặc áo choàng nhìn cô gái cười quái dị: "Mày chưa c.h.ế.t à? Được rồi, con yêu, đừng chơi nữa, hãy ăn chúng đi. Ăn xong chúng ta còn phải lên đường... Nhớ đấy, nhớ để lại đầu cha cha.”
Grao!
Con hổ gầm lên, nhảy tới lao vào cô gái.
Cô gái hét to, co rúm người lại.
Tuy nhiên, ngay khi nước bọt hôi hám của con hổ chảy xuống cánh tay cô ấy, cô ấy đã nghe thấy con hổ phát ra một tiếng thét chói tai. Cơ thể to lớn thổi lên một cơn gió lạnh bỗng nhiên ngã uỵch xuống đất.
Nguyệt
Cô gái sợ đến mức không dám mở mắt, chỉ nghe thấy người đàn ông mặc áo choàng ngạc nhiên cất tiếng hỏi: “Cô?!”
Vài giây sau, cô gái nghe thấy khoảng không cách mình vài bước chân vang lên tiếng cười khẽ.
Tiếng cười này tựa như đang giễu cợt.
Cô gái lo lắng mở mắt ra, trông thấy được bóng người đang đứng trong ánh sáng, bên mắt trái hiện ra ánh sáng xanh lam kỳ di, đang nhẹ nhàng cong khóe môi tựa như cười lại cũng giống như đang giận dữ.
Cảm nhận được ánh mắt của cô gái, Thích Mê liếc nhìn cô, thoải mái vẩy vẩy lưỡi đao dính máu, ngước mắt lên chăm chú nhìn gã đàn ông mặc áo choàng: “Sao thể này? Sau khi tiến hóa anh còn muốn ăn đầu của con người, định để bổ đầu óc hả?”
Cô vẫn còn đang do dự mình có nên can thiệp vào vấn đề tọc mạch này không, nhưng cho đến khi người đàn ông mặc áo choàng nói rằng anh ta muốn đầu người, cuối cùng cũng cô không thể ngồi yên.