Tôi Mang Theo Đám Nhãi Con Ở Nhà Trẻ Đi Cầu Sinh - Chương 57

Cập nhật lúc: 2025-03-25 00:18:57
Lượt xem: 12

Máu trên người Thích Mê quả thật là quá nhiều rồi, vừa ướt vừa dính, nhiệt độ thấp đến nỗi có bộ phận còn đông lại, sờ vào vô cùng thô ráp.

Cô ấy chỉ có thể một tay cầm lấy đại đao, một tay bám lấy ghế sau, dựa vào sức mạnh của bản thân duy trì khoảng cách nhất định với Thích Mê.

*

Vẫn may đường đi không xa, lúc Eva sắp kiên trì không nổi nữa rồi thì họ đã về đến cửa lớn của nhà trẻ rồi.

Thích Mê đỗ xe xong, đi đến bên cạnh con sư tử biến dị kia. Có lẽ là c.h.ế.t quá mức đau đớn, sư tử biến dị trợn trừng mắt, biểu cảm dữ tợn, bộ dáng c.h.ế.t không nhắm mắt.

Eva thổn thức một trận. Nhìn thôi cũng thấy được chênh lệch lớn nhỏ về hình thể giữa Thích Mê và con sư tử này, gần giống như ba người Thích Mê cộng lại, thế mà không có chút lực phản kháng nào đã bị g.i.ế.c luôn?

“Đến, giúp một tay.” Thích Mê dùng tay nắm lấy một cái chân của con sư tử.

“Ừm.”

Eva phản ứng lại, nắm chặt một chân khác của con sư tử. Hai người ra sức kéo t.h.i t.h.ể đi, kéo vào một con ngõ nhỏ gần đấy.

Cơ thể của sư tử biến dị rất lớn, vô cùng nặng nề, Thích Mê và Eva nghỉ ngơi mấy lần, dùng toàn bộ mười phút đồng hồ, mới kéo được qua đó.

Bình thường đi bộ cũng chỉ mất có ba phút mà thôi.

Bỗng nhiên, Thích Mê giống như nghĩ đến cái gì, dùng ánh sáng chiếu về phía ngõ nhỏ.

Ngõ nhỏ trống rỗng, cái gì cũng không có.

Trong lòng cô hơi hồi hộp, không thấy nữa rồi?

Hôm qua mới vứt một t.h.i t.h.ể quái vật ở đây, thế mà không thấy nữa?

Nó đã sống lại sao?

Eva ném chân sư tử xuống, mệt mỏi thở gấp: “Làm sao thế?”

Thích Mê cau mày: “Hôm qua tôi vứt một t.h.i t.h.ể quái vật ở đây, bây giờ không thấy nữa.”

Nguyệt

“Không thấy nữa?” Eva nghĩ nghĩ, lại nói: “Có thể là bị thứ gì đó ăn mất rồi? Dù sao thì thế giới tận thế này đâu đâu cũng có quái thú đòi mạng.

“Có lẽ thế…”

Thích Mê nửa tin nửa ngờ thu ánh sáng lại, quay đầu nhìn chằm chằm về phía con sư tử, một lát sau, cô l.i.ế.m môi một cái.

“Cô nói xem… Thịt của con sư tử biến dị này có ăn được không?” Thích Mê nhìn chằm chằm về phía miếng thịt lớn trước mặt, chậc chậc lưỡi. Bởi vì phải lưu trữ đồ ăn cho đám trẻ, cô luôn không dám ăn quá nhiều đồ ăn, sau khi trải qua trận chiến đấu vừa rồi, cô thật sự đói đến mức n.g.ự.c sắp dán vào lưng đến nơi rồi, bây giờ thật sự có thể bổ nhào về phía người con sư tử trực tiếp cắn hai miếng thịt tươi.

Không nhắc đến còn đỡ, vừa nhắc đến Eva cũng đói đến hoảng loạn. Cô ấy cẩn thận nhìn về phía con sư tử biến dị này, đưa tay ra vỗ vỗ: “Cảm giác giống như chỉ là tiến hoá mà thôi, trên người hình như không có virus gì cả… Cho dù là có virus, dùng nhiệt độ cao chắc hẳn cũng an toàn nhỉ?”

Thích Mê ôm cánh tay, gật đầu: “Cũng đúng, nếu như dùng lửa nướng chín mà nói, thịt của con sư tử biến dị này có lẽ còn có thể ăn được?”

Eva l.i.ế.m môi một cái, gật đầu: “Tôi cảm thấy có thể.”

Hai người ngẩng đầu, nhìn nhau cười, quyết định quay về nhà trẻ lấy lửa.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/toi-mang-theo-dam-nhai-con-o-nha-tre-di-cau-sinh/chuong-57.html.]

*

Dưới sự yểm hộ của Eva, Trịnh Viện Viện với Đỗ Thuỵ đưa bọn trẻ quay về lớp Đậu Đinh.

Nhân cơ hội này, Thích Mê mang một cơ thể đầy m.á.u đi vào nhà vệ sinh.

Dưới ánh sáng của điện thoại, cuối cùng Thích Mê có thể thấy rõ mặt mình trong gương.

Cả khuôn mặt gần như đều dính máu, cổ cũng là màu m.á.u bị hong khô, vừa rồi nếu như cô đưa điện thoại để bên hông, ánh sáng soi từ đầu đến chân có hiệu quả càng thêm quỷ dị.

Khó trách trước đó Eva bị doạ nhảy dựng lên.

Cô nhanh nhẹn cởi ống tay áo bên trái xuống, sau đó đến bên phải, ngũ quan của cô nhíu chặt lại, từng chút từng chút một tách tay áo ra khỏi làn da.

Đây là thói quen dùng tay của cô, mấy lần đ.â.m vào trong người con sư tử đều là dùng tay này, m.á.u đã hoàn toàn thẩm thấu, sau khi khô dính lên bề mặt da.

Cộc cộc.

Hai tiếng gõ cửa rất nhẹ.

Nhìn qua tấm gương, Thích Mê nhìn thấy Tiểu Lãng Dữ đang ôm áo lông của cô đi đến.

“Sao em lại đến đây? Đây là phòng vệ sinh nữ.” Thích Mê nhắc nhở.

Tiểu Lãng Dữ không để ý đến câu nói của cô, nâng khuôn mặt nhỏ lên: “Cô bị thương rồi?”

“Không có.”

“Gạt người.” Tiểu Lãng Dữ trả lời, biểu cảm tựa hồ lạnh thêm mấy phần.

Cậu ôm lấy áo lông đi vào, thuận tay đóng cửa lại, kiễng chân nhỏ lên khoá cửa phòng vệ sinh.

Thích Mê cau mày: “Em làm cái gì vậy?”

Tiểu Lãng Dữ liếc nhìn cô một cái, không nói chuyện, giống như đang tức giận. Cậu kéo đệm lót của ghế đẩu nhỏ ra, đặt áo lông lên đó, lại trèo lên ghế, nhẹ nhàng kéo tay phải của Thích Mê qua.

Thích Mê cũng không động, muốn nhìn xem đến tột cùng là cậu muốn làm gì.

Chỉ thấy Tiểu Lãng Dữ dùng tay chạm lên cánh tay phải của cô, sợ làm đau cô, chạm một cái liền mau chóng rút tay về.

Tiếp đó, cậu lấy một cái kéo từ trong túi ra, ánh mắt cẩn thận chuyên chú cắt bỏ tay áo này.

Đáy mắt Thích Mê hiện lên một tia kinh dị.

“Đau không?” Tiểu Lãng Dữ ngước mắt lên hỏi.

Thích Mê bị cậu bé này làm cho bối rối, nhìn chằm chằm cậu hai giây, lắc đầu: “Không đau…”

Tiểu Lãng Dữ ừm một tiếng, giống như không định giải thích hành vi không hợp lẽ thường của cậu, lại tiếp tục dùng kéo cắt lên trên, thời điểm thấy ống tay áo dính chặt vào làn da quá mức, ánh mắt cậu loé lên, nhẹ nhàng thở dài một hơi.

Sợ trực tiếp xé quá đau, cậu nhướn người mở vòi nước, vốc một ít nước vẩy lên trên, thấm ướt ống tay áo, mới lại nhẹ nhàng vén vải lên.

 

Loading...