Tôi Mang Theo Đám Nhãi Con Ở Nhà Trẻ Đi Cầu Sinh - Chương 38
Cập nhật lúc: 2025-03-24 17:13:11
Lượt xem: 7
“Suy đoán cũng có tỉ lệ chính xác.” Eva bước mấy bước tới bên cạnh Thích Mê: “Đúng rồi, cô vừa nói tới khu vực an toàn gần biển, vậy từ đây đi đến bãi biển sẽ tốn bao nhiêu thời gian?”
Thích Mê ngừng tay: “Để tôi nghĩ xem nào... hình như phải ngồi tàu cao tốc tầm ba tiếng.”
Eva giật giật khóe môi, cố cười: “OK, tôi cảm thấy tôi có đi đến c.h.ế.t cũng không tới được.”
Đôi mắt Thích Mê khẽ đảo, cô mỉm cười: “Vậy cô có muốn cân nhắc chuyện hợp tác với tôi không?”
“NO!”
Eva trả lời vô cùng dứt khoát, không hề do dự.
“Ừ, thế thì tùy cô.” Thích Mê nhún vai, tiếp tục sự nghiệp chuyển gạch của mình.
Thích Mê không tiếp tục nói câu nào, không gian mênh m.ô.n.g quay trở về với tĩnh lặng, chỉ còn tiếng động cô xếp gạch vang lên. Đêm tối nặng nề đến đâu thì trái tim Eva trĩu nặng đến đấy. Cô ấy im ắng đứng một bên, bối rối vô cùng.
Đi, không biết đi đâu.
Ở, không muốn ở lại.
Trong đêm tối gió thổi hiu hiu, cô ấy kéo mũ áo khoác phủ lên đỉnh đầu, dựa vào bức tường phía sau, nhìn ngắm Thích Mê bận rộn.
Đột nhiên, sự nghi ngờ lóe lên trong tâm trí, sau đó nỗi hoài nghi này càng lúc càng mãnh liệt.
Cô ấy chưa từng nói mình có khả năng chữa thương, sao Thích Mê lại biết?
Chỉ vừa nghĩ đến đây còn chưa kịp mở miệng hỏi, Eva đột nhiên cảm nhận được bên tai mình yên tĩnh một cách kỳ lạ. Trong sự im ắng đó, cô ấy chỉ có thể nghe được tiếng hơi thở của chính mình.
Cô ấy ngước mắt lên, hoảng hốt.
Không biết từ lúc nào Thích Mê đã tạm dừng hành động, trong tay có thêm một chiếc loan đao hình lưỡi liềm đang tỏa ra ánh sáng sáng lóa.
Nguyệt
Đôi mắt cô nhìn về phía bên này, bước chân đã bắt đầu chuyển động.
“!!!”
Eva phản ứng nhanh, rút thanh trường đao sau lưng ta.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/toi-mang-theo-dam-nhai-con-o-nha-tre-di-cau-sinh/chuong-38.html.]
Ngay lúc cô ấy chuẩn bị vung đao c.h.é.m về phía Thích Mê lại bỗng nghe thấy cô lạnh lùng quát: “Đừng động đậy!”
Chỉ nửa giây tạm dừng đã đủ cho Eva nhìn rõ sự thay đổi biểu cảm trên gương mặt Thích Mê. Cô ấy phát hiện ra dường như Thích Mê không hề nhìn mình mà đang lướt qua cô ấy nhìn tới thứ khác.
Eva thoáng nhìn thấy có đồ vật gì đó đang cử động.
Cô ấy lập tức căng thẳng, cúi người ngồi xổm xuống.
Tốc độ của Thích Mê rất nhanh, ngay lúc Eva vừa ngồi xuống, cô đã ném loan đao tới. Phần đuôi loan đao được kết nối với chuỗi xích làm bằng thép không gỉ, sau khi ném trúng mục tiêu, nó theo sự điều khiển của người ở đầu chuỗi xích quay trở về chuôi đao.
Thích Mê vẩy vẩy chất lỏng không biết tên trên thân đao.
Eva nghiêng người, chăm chú nhìn đồ vật không còn cử động nằm im trên mặt đất: “Côn trùng?”
Loài vật này có màu xanh đậm trải dài toàn thân, hình dạng giống chiếc nón, vết cắt ngang đầu đang chảy ra chất lỏng màu đỏ đen, cơ thể trơn trượt giãy giụa khiến người nhìn mà phải cau mày.
Thích Mê liếc mắt nhìn nó, ngẩng đầu chỉ lên bức tường: “Không phải côn trùng, là dây leo.”
Dây leo?
Eva nhìn theo hướng mà Thích Mê đang nhìn, trên tường có mấy cọng dây leo màu xanh lục rủ xuống, một cọng to cỡ cánh tay của đứa trẻ con, phiến lá to như một bàn tay người lớn. Cọng dây leo bị chặt đứt vừa rồi đang vặn vẹo dữ dội, rung lắc đến nỗi khắp nơi đều bị văng đầy chất lỏng màu đỏ đen.
Nó vung vẩy vung vẩy, từ mặt cắt ngang của phần bị cắt bỏ lại sinh ra một những sợi màu xanh vừa mỏng vừa dày đặc, như những cái tua rua mọc lung tung đang quấn chặt lấy nhau, không đến một phút đồng hồ, lại sinh ra một ngọn mới.
Ngọn mới thay thế ngọn cũ, sau khi cái mới mọc ra thì bộ phận rơi xuống đất kia không còn động đậy nữa, nhanh chóng khô héo biến thành màu nâu, đạp một cái đã vỡ vụn thành bột.
Đêm Vùng cực tận thế, động vật và con người đều tiến bước vào giai đoạn tiến hóa, thực vật đương nhiên cũng không ngoại lệ. Chỉ sợ những đóa hoa tường vi mọc trên bờ tường kia cũng phải vượt qua bài kiểm tra của tận thế, sống dưới cùng một bầu không khí giống nhau, chúng đã nở ra những đóa hoa quỷ dị trên dây leo nọ.
Mỗi một đoá hoa to ngang đầu lâu của người trưởng thành, nhìn kỹ lại, còn có thể trông thấy trong nhuỵ hoa giữa các cánh hoa mọc ra những xúc tu có mắt, cảm nhận sự tồn tại của con người trong bầu không khí xung quanh.
Eva cầm đại đao chắn ngang trước người, cảnh giác lùi lại bên cạnh Thích Mê.
Bước chân của cô ấy vừa mới đứng vững, soạt một cái, dây leo giống như vung roi quật vào không trung phát ra tiếng nổ vang, nhanh chóng đánh úp lại.
Eva và Thích Mê nhanh chóng lùi bước.
Eva xoay người dùng đại đao chặt đứt dây leo, bộ phận bị chặt đứt như có cảm tính dừng lại không vung xuống nữa mà đập mạnh vào xe đẩy hàng. Thích Mê vừa nhìn thấy điện thoại vẫn còn đặt ở bên kia thì vội vàng tung loan đao xỏ xuyên qua bông hoa nọ, nhắm về phương xa mà ném.