Tôi Mang Theo Đám Nhãi Con Ở Nhà Trẻ Đi Cầu Sinh - Chương 317
Cập nhật lúc: 2025-03-29 09:28:31
Lượt xem: 3
Cô liếc nhìn từ trên xuống dưới hai lần rồi nhìn chằm chằm vào Lãng Dữ, người đang đứng thẳng tắp ở bên cạnh, cười nói: “Em định xách hành lý chuyển đến đây sống cùng với chị à?”
“Không phải, chúng chỉ là quà tặng thôi.” Lãng Dữ sợ cô hiểu lầm nên vội vàng giải thích. Cậu nhẹ nhàng giơ ngón tay lên, điều khiển ám vật mang từng chiếc hộp bìa cứng lớn này vào nhà.
Cậu vẫn nghe theo lời đề nghị của Zero, một hộp là hoa tươi vừa mới hái, một hộp là nến và túi xách hàng hiệu được lựa chọn một cách cẩn thận, hộp còn lại là thức ăn được mua theo sở thích của Thích Mê.
“Quần áo thì vẫn đang trên đường tới đây, chắc hẳn là sẽ tới nhanh thôi.” Cậu nói.
Thích Mê mở hộp ra nhìn từng cái rồi cười nói: “Nhìn em rõ ràng là một người chưa từng theo đuổi ai bao giờ, thế mà còn biết để hoa tươi và nến vào hộp.”
Lãng Dữ nói: “Đó chỉ là đồ dự phòng thôi.”
“?”
Cậu khẽ búng tay, trong phút chốc, một biển hoa cực kỳ xinh đẹp và lãng mạn xuất hiện trên hành lang trong chớp mắt, trong kết giới không có gió, ánh nến yên tĩnh và sáng sủa, bổ sung cho những cụm hoa.
Hai người bọn họ đứng đối diện nhau trong biển hoa, trong lòng càng cảm thấy hưng phấn chẳng rõ lý do.
Trong mắt Thích Mê lóe lên sự kinh ngạc, sau khi im lặng mấy giây thì cô cong khóe môi lên: “Em cảm thấy chị thích những thứ này sao?”
Lãng Dữ: “?”
Trước khi Lãng Dữ kịp nói thêm lời nào thì ngón tay của Thích Mê đã móc vào chiếc áo sơ mi đen của cậu rồi kéo cậu vào phòng, ngay lập tức cô dùng mũi chân đá nhẹ vào cửa phòng, một tiếng ‘cạch’ vang lên, cửa phòng đã bị khóa chặt lại. Cô bước lên trước một bước, ấn Lãng Dữ lên cửa, khi toàn bộ cơ thể cô áp sát vào thì đôi mắt mèo xinh đẹp màu hổ phách kia lóe lên sự xảo quyệt.
Toàn bộ động tác đều tựa như nước chảy mây trôi, cực kỳ trôi chảy giống như trước kia.
Lãng Dữ liếc nhìn cánh cửa đã bị khóa chặt ở sau lưng, yết hầu chuyển động một cách mất tự nhiên, đến cả tầm mắt cũng không biết nên đặt vào đâu.
Thích Mê vừa mới tắm rửa xong, cô đang mặc một chiếc áo thun lớn rộng rãi, chỉ cần tầm mắt của cậu thoáng dời xuống là… Cậu vội vàng nhắm mắt lại, cổ họng đột nhiên nghẹn ứ, không nói nên lời.
“Em biết nấu cơm không?” Cô mở miệng hỏi.
Lãng Dữ gật đầu.
Tuy rằng cậu đã không còn cần phải ăn thức ăn của nhân loại nữa nhưng cậu vẫn còn nhớ được kỹ năng nấu ăn mà mẹ của cậu đã từng dạy cho cậu.
Thích Mê nhìn chằm chằm vào khuôn mặt đỏ bừng của cậu trong một lát rồi khẽ cười, buông lỏng tay ra: “Chị vẫn thích thịt hơn hoa rất nhiều. Chị vẫn chưa ăn cơm, em có muốn ăn cùng không?”
“Có.”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/toi-mang-theo-dam-nhai-con-o-nha-tre-di-cau-sinh/chuong-317.html.]
Lãng Dữ l.i.ế.m đôi môi khô khốc, đợi đến khi Thích Mê xoay người đi vào nhà bếp thì cậu mới chậm rãi thở phào một hơi, có lẽ là do tính cách nên mặc dù cậu là người đã từng c.h.ế.t một lần rồi nhưng vẫn khó có thể khống chế sự ngại ngùng khi đối mặt với tình cảm.
Cậu hít sâu một hơi, cố gắng khống chế những cảm xúc khó có thể giải thích kia, bước vào nhà bếp.
*
Lãng Dữ biết rằng Thích Mê thích nhất là được bầu bạn, cho nên trừ những lúc cô làm việc ở trường mẫu giáo thì cậu vẫn luôn có mặt bên cô vào những khoảng thời gian còn lại.
Sau đó trong lúc vô tình, cậu và Thích Mê đã ở chung với nhau được mấy tháng, cậu cũng đã ngủ ở sô pha được mấy tháng rồi.
Các thói quen hằng ngày dần dần trở nên cố định.
Vào buổi sáng, hai người bọn họ sẽ cùng ăn điểm tâm, sau khi đưa cô đến trường mẫu giáo thì Lãng Dữ sẽ quay về cơ quan giải quyết mọi việc. Sau đó cậu sẽ đúng giờ đón cô tan làm. Tiếp theo hai người bọn họ sẽ cùng đi siêu thị mua đồ ăn để làm cơm tối. Cho dù nắng hay mưa thì cậu cũng sẽ giống như năm đó, mỗi ngày đều sẽ đi đưa đồ ăn cho cô.
Hai người bọn họ dường như đã có cách riêng để chung sống với nhau, bọn họ hoàn toàn hòa hợp với nhau một cách tự nhiên mà không hề có xích mích.
Giống như người yêu nhưng lại càng giống như người nhà.
Nhưng chỉ có một điều Lãng Dữ vẫn chưa thể thích ứng được.
Đó là mỗi lần bước ra ngoài sau khi tắm rửa thì Thích Mê giống như không coi ai ra gì, cô mặc một bộ quần áo rộng rãi đi qua đi lại ngay trước mặt cậu, mỗi lần đều khiến cho khuôn mặt cậu đỏ bừng lên và cậu phải vội vàng luống cuống nhắm mắt lại, nhắc nhở Thích Mê bằng giọng nói khàn khàn rằng cậu vẫn còn ở đó.
Nhưng mỗi lần như vậy thì Thích Mê đều chỉ cười cười chứ không nói gì. Sau một khoảng thời gian dài, Lãng Dữ bắt đầu nghi ngờ rằng liệu có phải cô đang cố ý hay không.
Nhưng sau một khoảng thời gian, cho dù có ngượng ngùng đến mấy thì dần dần cậu cũng đã có khả năng đề kháng.
Ngày hôm đó, cậu vẫn hơi dựa vào ghế sô pha xem ti vi như không có việc gì, sau khi Thích Mê tắm xong và bước ra thì lần đầu tiên cậu không biểu hiện ra sự hoảng hốt, mặc dù hai gò má của cậu vẫn đỏ bừng nhưng cậu chỉ hơi lướt mắt qua cô rồi đặt tầm mắt vào ti vi.
Bước chân của Thích Mê dừng lại, cô cũng nhận ra sự trưởng thành của cậu, không khỏi cong môi hỏi: “Hôm nay Chánh án lại không có phản ứng gì nha, có phải là do chị không có sức hấp dẫn không?”
Nguyệt
Vừa nói cô vừa bước đến với đôi chân trần, trên người vẫn còn bao bọc hơi nóng khiến cho không khí có mùi hương dễ chịu, cô đứng yên trước mặt cậu.
Lãng Dữ hắng giọng, ánh mắt đảo quanh: “Sức hấp dẫn thì thật sự có, chỉ có điều đã qua một khoảng thời gian dài như vậy thì em cũng nên cảm thấy quen thuộc.”
“Chẳng lẽ em không muốn thử chạm vào chị sao?” Cô nghiêng đầu.
Lãng Dữ nghiêng đầu đi, giọng nói trở nên khàn khàn: “Nếu em làm một chuyện mà không có danh không có phận như vậy thì há chẳng phải là phường lưu manh đang đùa giỡn sao.”