Tôi Mang Theo Đám Nhãi Con Ở Nhà Trẻ Đi Cầu Sinh - Chương 312
Cập nhật lúc: 2025-03-29 09:27:07
Lượt xem: 4
Những ngọn lửa này tựa hồ như lửa giận của Lãng Dữ, đốt cháy toàn bộ thôn xóm.
Bao gồm cả nhà của cậu.
Nửa giờ sau khi biết được tin dữ của Thích Mê, Lãng Dữ đã đuổi đám người độc ác đi.
Ngay từ đầu, người trong thôn chỉ biết đến nhà cậu đòi hỏi lương thực, nhưng dần dần biến thành trộm cướp, mảnh vườn trồng rau cùng lương thực tích trữ mà cậu và mẹ cực khổ vất vả lao động đều bị đám người kia cướp đi, đáng hận hơn chính là, mẹ cậu cũng tại trận huyên náo kịch liệt lần này đã bị những người kia dùng búa hung hăng đoạt lấy tính mạng.
Trong một ngày, cậu đã mất đi hai người mà cậu coi như sinh mạng.
Cậu cái gì cũng mất, tự nhiên cũng sẽ không tiếp tục sợ bất kỳ điều gì.
Loan Điểu trở về, bốn phía xung quanh đều trở về dáng vẻ yên tĩnh.
Lão Quỷ thu hồi quạt xếp, cúi người ôm lấy Lãng Dữ, bắt đầu thực hiện giao dịch. Ông ta nhe răng nanh, cắn lên da thịt của cậu, để thân thể mờ mịt của mình chậm rãi thâm nhập vào cốt tủy cậu.
Từng chút từng chút ăn mòn, từng chút từng chút thay mới, từng chút từng chút chiếm cứ.
Lão Quỷ: “Tôi biết đáy lòng cậu bi thương, nhưng tôi đã hoàn thành giao dịch như ý cậu muốn, những người kia đều đã c.h.ế.t hết, cậu cũng nên nghỉ ngơi.”
Lãng Dữ trống rỗng nhìn lên bầu trời, mặt vô cảm: “Còn cô ấy thì sao?”
Lão Quỷ: “Cậu nói nữ thần kia sao, hình như vẫn còn thở.”
Lãng Dữ: “Ông chiếm lấy cơ thể của tôi, tôi sẽ còn nhớ cô ấy không?”
Lão Quỷ: "Sẽ không."
Lãng Dữ yên lặng hai giây, đầu ngón tay lạnh lẽo run rẩy, bờ môi khẽ nhúc nhích: “Nhưng tôi không muốn quên cô ấy…”
Nếu như ngay cả mình còn không nhớ rõ, chị ấy sẽ thật sự biến mất khỏi thế giới này.
Vừa dứt lời, trong chốc lát, da thịt vụn vặt của cậu bắt đầu hồi sinh, cả cốt tủy cũng đều đang điên cuồng hút lấy lão Quỷ, không phải bị động tiếp nhận, mà là chủ động đòi hỏi.
Lãng Dữ đoạt lấy sức mạnh của lão Quỷ.
Lão Quỷ chưa bao giờ gặp phải tình huống như vậy, động tác trì trệ, đôi mắt đỏ ngòm híp lại nhìn chằm chằm cậu một lát, cười khanh khách ra tiếng: “Thú vị đấy, thiếu niên này quả nhiên vô cùng thú vị, không hổ là thân thể tôi nhìn trúng... Đã sống mấy trăm năm nhưng đây là lần đầu tiên thấy một vật chưa thú vị như cậu.”
Ông ta dùng sức mạnh để chống lại Lãng Dữ, nhưng sức sống của thiếu niên đã vượt qua ông ta.
Nguyệt
Bời vì Lãng Dữ không dám chết.
Cậu sợ cậu chết, thế gian sẽ không còn ai nhớ tới cô gái kia.
“Tốt lắm, dù sao tôi cũng chỉ muốn ẩn núp, không bằng triệt để bị cậu hút, kiểu này cũng được, cũng được!” Lão Quỷ cười khanh khách vài tiếng, khen ngợi sự phản kháng của Lãng Dữ, thản nhiên tiếp nhận bị vận mệnh bị cậu hút vào. Dần dần cặp mắt đỏ ngầu kia đã thay thế hốc mắt Lãng Dữ, da thịt bị đánh đến tan nát cũng một lần nữa mọc ra da thịt lạnh lẽo, cho đến khi lão Quỷ hoàn toàn thẩm thấu vào trong cơ thể cậu… Lãng Dữ như được tái sinh.
Hình dạng của cậu không biến hóa, khuôn mặt vẫn anh tuấn như thế, chỉ là làn da vẫn giữ vẻ tái nhợt lúc chết, kết hợp với đôi mắt đỏ càng thêm vẻ quyến rũ.
Lãng Dữ cầm lấy quạt xếp màu đen rơi xuống của Lão Quỷ, nhẹ nhàng chạm một cái đã biết tên của nó —— Quy Trần.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/toi-mang-theo-dam-nhai-con-o-nha-tre-di-cau-sinh/chuong-312.html.]
Cậu cử động cơ thể một chút, vén quần áo nhuốm m.á.u của mình lên nhìn, phần bụng bị xé ra cũng khôi phục lại bình thường, chỉ là không còn dòng m.á.u ấm áp chảy qua, từ nay về sau, cơ thể của cậu từ đầu đến chân cũng chỉ lạnh lẽo không một tia ấm áp.
Nhưng cậu không hối hận.
Điều hối hận duy nhất chính là cậu đã không sớm thu lấy sức mạnh khổng lồ này, để rồi cuối cùng tận mắt nhìn cô gái một mực được cung phụng như nữ thần bị đám ma quỷ kia kéo vào vũng máu.
Lãng Dữ nhẹ nhàng nhảy lên, thoáng chốc đã nhảy đến tế đàn cao mấy mét.
Từ khoảng cách này nhìn đến, bộ dáng của Thích Mê càng lộ vẻ bi thảm. Toàn thân cô trên dưới cơ hồ không còn một chút da thịt, lồng n.g.ự.c bị xé ra còn có thể trông thấy trái tim đang đập yếu ớt.
Cậu cũng không dám dùng tay chạm vào, sợ sơ ý một chút sẽ khiến cơ thể cô tan nát.
Trong yên tĩnh, bờ môi nhuốm m.á.u còn đang dùng sức khép mở, gọi tên của cậu.
“Lãng… Dữ.”
Đôi mắt của Lãng Dữ sững lại, vội vàng đưa tai lại gần lắng nghe.
Cô nói: “Chị muốn… sống… sống.”
Tựa hồ như đã dùng hết sức lực còn lại, vừa nói câu này xong, cánh môi của cô khép lại rồi tắt thở.
Trái tim đập yếu ớt cũng dừng lại.
“Được, em hứa với chị.”
Lãng Dữ đau đớn nhìn cô, ngón tay tái nhợt nhẹ nhàng vén sợi tóc của cô còn dính bên khóe môi, sau đó mở ra kết giới vì cô. Đám đom đóm quây quần ở giữa, Thích Mê mười chín tuổi vẫn ở điện thờ cao lạnh lẽo, sau khi cơ thể của cô biến mất, điện thờ chỉ còn lại vũng m.á.u đã khô.
Mà điện thờ này, lúc trước những người kia vốn dĩ xây lên để cung phụng nữ thần.
Bọn họ sáng tạo ra nữ thần, lại tự tay g.i.ế.c nữ thần, chỉ vì ý nghĩ của họ, không có lý do.
Hốc mắt Lãng Dữ đỏ lên, ngẩng đầu nhìn thần điện trên bầu trời.
Nơi này gần như đã xây xong thang trời, chỉ kém mấy mét đã có thể đến được thần điện, nhưng chính vì mấy mét khoảng cách, đã đóng băng tất cả.
Cậu đạp lên thang trời.
Có lẽ là thần linh sợ hãi ma quỷ, càng đến gần thần điện, Lãng Dữ càng cảm thấy n.g.ự.c bị đè đến nỗi không thở được, đến bậc thang cuối cùng, một tia sét trực tiếp bổ lên người cậu.
Dựa vào cơ thể bất tử không bị thương, cậu đã tránh được một kiếp, huy động Quy Thần gọi Loan Điểu ra, trực tiếp nhảy thẳng lên bậc thang.
Đùng!
Lại một trận sét đánh uy lực to lớn đánh tới, cậu nửa quỳ trên mặt đất, phun ra một ngụm máu.
Toàn thân Lãng Dữ run rẩy, giãy giụa đứng dậy, lau m.á.u bên khóe môi, lại tiếp tục hướng về phía trước.