Tôi Mang Theo Đám Nhãi Con Ở Nhà Trẻ Đi Cầu Sinh - Chương 311
Cập nhật lúc: 2025-03-29 09:25:13
Lượt xem: 2
Hai người nhìn nhau, lắc đầu từ chối.
Thấy bọn họ không đồng ý lão Quỷ cũng không ép buộc, chỉ biểu thị: “Bây giờ không muốn cũng không sao, tôi tin rằng sau này chúng ta sẽ còn gặp lại.” Nói xong, tròng mắt đỏ ngòm của ông ta khẽ dời, ánh mắt rơi lên người Lãng Dữ, “Nhất là cậu, tôi cảm thấy duyên phận của chúng ta chỉ mới bắt đầu mà thôi.”
Lãng Dữ nhíu mày: “Cái gì?”
“Không vội, một ngày nào đó cậu sẽ hiểu.” Lão Quỳ cười khanh khách hai tiếng, “Chỉ là bây giờ cậu có cơ hội, đến lúc gặp lại, khả năng sẽ không thể vui vẻ như hôm nay đâu… Cho nên tôi hỏi cậu một lần nữa, bây giờ cậu có muốn đưa cơ thể cho tôi hay không?”
Nói xong, ông ta lẳng lặng vẫy quạt xếp, đôi mắt đẫm m.á.u như vực sâu nhìn chằm chằm Lãng Dữ.
Mắt Lãng Dữ vô thức nhìn Thích Mê, vẫn lắc đầu.
“Hy vọng cậu sẽ không hối hận với quyết định này.”
Lão Quỷ thu quạt xếp, nói xong câu này thì rời đi. Ánh nến một lần nữa được thắp sáng, tất cả yên tĩnh như thường, tựa như vừa rồi là ảo giác khúc nhạc dạo ngắn ngủi.
Nhưng chưa đến một tháng, Lãng Dữ đã thật sự hối hận.
Cuộc sống yên bình lúc ấy khiến bọn họ hoàn toàn không nghĩ tới, mưu đồ ‘ngoài ý muốn’ sẽ vội vàng không kịp chuẩn bị đến như vậy.
Ngày đó Thích Mê hoàn toàn như trước đây ngồi ở miếu thời nhìn người quỳ lạy ở dưới, cô chú ý tới người nào cũng lấy ra cuốc và xẻng sắt, còn tưởng rằng những người này đã suy nghĩ thông suốt, tiếp tục khuyên nhủ bọn họ: “Nếu như nghiêm túc làm việc như trước, thần linh tức khắc sẽ phù hộ các người, bây giờ tỉnh táo lại cũng chưa muộn.”
Con trai của thôn trưởng cầm đầu, dáng người cao lớn thô kệch, lạnh giọng mở miệng hỏi: “Nữ thần chỉ nói được những câu này thôi sao?”
Đôi mắt Thích Mê chợt lóe sáng, khi kịp phản ứng lại, những người này đã vọt lên.
Cô làm sao cũng không nghĩ tới, lúc những nông cụ đã lâu không dùng để đó được đám người này lại lần nữa sử dụng, lại dùng để hung tợn đánh mình!
“Nữ thần ăn đồ ăn chúng ta cung phụng nhiều năm như vậy cũng nên trở về trời rồi!”
“Gần đây có một đạo sĩ nói chỉ cần phanh thây lấy thịt nữ thần, sẽ có thể bình an vượt qua thiên tai lần này!”
“Thịt! Tôi đói bụng ba ngày rồi, thịt của nữ thần!”
...
Nguyệt
Càng ngày càng nhiều người xuất hiện trước mặt cô, đen nghịt một mảnh, trời tối đến mức cô thậm chí không nhìn rõ khuôn mặt của những người này, nhưng lại nhìn thấy đủ loại nông cụ nhuốm m.á.u xuất hiện.
Đám thôn dân c.h.ế.t đói đã lưu lạc thành ác quỷ, nửa điểm cũng không nhìn ra tính người.
Ngay sau đó, cảnh tượng này dần bị một vùng tăm tối thay thế.
“Ha! Con mắt của nữ thần không nhìn thấy được khó khăn của chúng ta thì còn ích lợi gì, thà mang đi hầm canh ăn còn ngon hơn!”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/toi-mang-theo-dam-nhai-con-o-nha-tre-di-cau-sinh/chuong-311.html.]
Thậm chí Thích Mê cũng không biết bộ phận nào đau hơn, là con mắt hay là cơ thể, chỉ cảm thấy càng ngày càng nhiều vũ khí lạnh lẽo cắt lấy m.á.u thịt của mình.
Trong thoáng chốc, cô lại nghĩ đến câu đã từng nói với Lãng Dữ.
Cô nói: “Chị không phải thần thánh gì, chỉ là một người tỉnh táo hơn bọn họ mà thôi, kiên trì một chút nữa đi, biết đâu bọn họ sẽ đột nhiên tỉnh ngộ.”
Bây giờ nghĩ lại, cô đã sai rồi, những người này thật sự đã không còn thuốc chữa.
Cô nhếch môi tự giễu, không có bất kỳ sức lực nào để kháng cự giống như cừu non mặc người g.i.ế.c thịt. Từng đợt ngai ngái từ lồng n.g.ự.c nổi lên, cô phun ra từng ngụm
máu tươi, nôn liên tục, cô chưa từng có cảm giác xung quanh tối đen như vậy, tựa như ngã vào vực sâu ngàn mét, vừa đau vừa lạnh.
Thẳng cho đến khi giọng nói quen thuộc kia vang lên bên tai cô, cô mới cố gắng lấy lại được ý thức.
Khi Lãng Dữ nghe tin chạy đến, đã trông thấy cảnh tượng hàng trăm bậc thềm m.á.u chảy thành sông, có người bưng lấy khối thịt vui sướng rời đi.
Con ngươi cậu bỗng nhiên thít chặt, đoạt lấy cuốc xông lên bậc thang như điên, thấy người là đánh, g.i.ế.c đến đỏ mắt.
Nhưng lấy một chọi mấy chục vẫn khiến cậu nhanh chóng bại trận, cậu bị người khác bỗng nhiên đẩy từ bậc thang cao nhất xuống, rơi từ chiều cao mấy mét, đầu óc bị chấn động, trong chốc lát chỉ còn lại trống rỗng.
Những người kia đều đã điên rồi, đám người mất nhân tính cũng không muốn bỏ qua cho cậu: “Mọi người nhanh lên, làm thịt con sói con xứ khác này đi! Chúng ta sẽ có càng nhiều thịt để ăn!”
Lệnh vừa đưa xuống, nửa số người từ bậc thang nhảy đến, giơ cao xẻng sắt nặng nề mà nện lên người cậu.
Mắt đen thâm thúy phản chiếu mặt xanh nanh vàng của đám người kia, Lãng Dữ muốn phản kháng, nhưng tứ chi lại bị bọn họ hung hăng chặt vào, cơn đau kịch liệt đã khiến ý thức của cậu càng thêm trống rỗng.
Đúng lúc này, đôi mắt đỏ ngòm kia bỗng nhiên xuất hiện trước mắt cậu.
“Tôi đã nói rồi, nếu cậu sớm giao cơ thể cho tôi, không chừng đã có thể tránh được kiếp nạn này…” Lão Quỷ phất quạt đi tới, đứng vững bên cạnh cậu, “Bây giờ tôi hỏi cậu một lần nữa, có muốn làm giao dịch với tôi hay không, giao cơ thể cho tôi, tôi sẽ giúp cậu thực hiện một tâm nguyện.”
Lãng Dữ hơi quay đầu, thật kỳ diệu, rõ ràng con mắt đã bị khoét đi, nhưng cậu vẫn còn có thể trông thấy rõ ràng đôi mắt đỏ tươi kia.
Tựa hồ bất mãn với sự do dự của cậu, lão Quỷ tặc lưỡi: “Tranh thủ thời gian suy nghĩ, nếu cơ thể này của cậu bị những người này hủy hoại quá nhiều, tôi sẽ không lấy nữa, cho cậu thêm ba giây để cân nhắc, ba….. hai…..”
“Tôi muốn ông… giúp tôi g.i.ế.c bọn chúng.”
Một tiếng lạnh lùng trầm thấp trượt ra từ môi mỏng đỏ thắm của cậu.
Lão Quỷ vui mừng, nhìn chằm chằm tấm thân còn có thể sử dụng của thiếu niên hai giây: “Được, bắt đầu giao dịch.”
Chỉ thấy ông ta xếp quạt đen lại, Loan Điểu đỏ rực, xông thẳng tiến ra ngoài, vang lên tiếng ầm vang khiến đám người này biến thành bụi đất. Loan Điểu bay càng xa, đất đều biến thành một nắm cát vàng, gió kéo theo ngọn lửa, tạo thành biển lửa bao trùm.