Tôi Mang Theo Đám Nhãi Con Ở Nhà Trẻ Đi Cầu Sinh - Chương 304: Thế giới 3 - Xác sống - Kết thúc
Cập nhật lúc: 2025-03-29 09:17:14
Lượt xem: 1
Cha Dương mải ấn điện thoại, qua loa đáp: “Ừ, tuyệt thật.”
Phương Hân Duyệt lắc hai b.í.m tóc, giới thiệu bạn mới với mẹ: “Có một cậu bạn rất đẹp trai tên là Lãng Dữ, hai mắt của cậu ấy đỏ như mắt thỏ á mẹ.”
So với lớp Nha Nha yên tĩnh bên cạnh, những đứa nhóc lớp Đậu Đinh này hoạt bát như khỉ con, khiến cho các vị phụ huynh tới đón một phen bất ngờ, nhao nhao chất vấn không biết chuyện gì đã xảy ra.
Là giáo viên đứng lớp chính, Trịnh Viện Viện tiến lên một bước mỉm cười giải thích nói: “Các vị phụ huynh đừng vội, chuyện là như thế này, hôm nay lớp Đậu Đinh cho các bé chơi trò chơi tưởng tượng, nhưng các bé quá mức nhập tâm, quần áo cũng không cẩn thận bị làm bẩn, cho nên chúng tôi mới đổi cho các em bộ khác.”
“Trò chơi tưởng tượng nào khiến quần áo bị bẩn?”
Nguyệt
“Tôi thấy trên người con trai tôi có mùi, các cô đã làm gì thế hả!”
“Quần áo trên người con gái tôi trị giá mấy ngàn tệ đấy, đưa đây cho tôi giặt! Mau đưa đây cho tôi!”
......
Các vị phụ huynh không biết bọn họ đã trải qua điều gì mà liên tục ầm ĩ khắp chốn.
Trịnh Viện Viện đã sớm biết được sẽ có tình huống này, không vội không hoảng hốt móc quả cầu đen ra, nhỏ giọng dặn dò: “Để bọn họ bình tĩnh lại, tốt nhất là để họ quên đi những chi tiết nhỏ này.”
Chỉ thấy quả cầu đen trong tay cô ấy lộn một vòng, nhanh chóng bay lên không trung phát ra sóng điện, dần dần thao túng ý thức của bọn họ.
Từ đây các vị phụ huynh đều không nhớ rõ chuyện bọn nhỏ thay quần áo, khuôn mặt trở nên bình tĩnh hơn.
Lúc này Đỗ Thụy hắng giọng, mỉm cười, xua tay nói: [Các vị đi thong thả không tiễn!]
Trong nháy mắt, phụ huynh và bọn nhỏ như bị mê muội, đồng loạt vẫy tay với anh ấy: “Hẹn gặp lại thầy.”
Ba vị giáo viên lễ phép mỉm cười: “Ngày mai gặp!”
Nhóm bé cưng cuối cùng cũng về nhà.
Vất vả lắm mới tạm biệt được những vị phụ huynh ầm ĩ kia, ba giáo viên thở phào nhẹ nhõm.
Trong cái rủi có cái may, trò chơi tận thế mà bọn họ trải qua và thế giới hiện thực không nối liền thời gian, bằng ấy tháng ngày cũng chỉ tương đương mấy phút trôi qua, cho dù là trò chơi tận thế kéo dài mấy năm, thời điểm trở về cũng không ảnh hưởng đến cuộc sống ở thế giới hiện thực.
Trịnh Viện Viện nhìn bầu trời hòa bình, tâm trạng tốt hơn, cúi đầu nhìn về phía Vu Kiều Kiều: “Kiều Kiều, hôm nay mẹ dẫn con đi gặp ông bà ngoại có được không?”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/toi-mang-theo-dam-nhai-con-o-nha-tre-di-cau-sinh/chuong-304-the-gioi-3-xac-song-ket-thuc.html.]
Trải qua nhiều chuyện như vậy, cuối cùng cô ấy cũng có dũng khí để đối mặt với quá khứ, thời điểm sắp c.h.ế.t trong kết giới Quỷ Tạp Tử, ý chí của cô ấy đã phải dựa vào Vu Kiều Kiều, dựa vào cha mẹ mới có dũng khí để chiến đấu.
Vu Kiều Kiều nghe xong, hưng phấn gật đầu: “Vậy con sẽ vẽ một lá bùa bình an tặng ông bà!”
“Được~”
Sau khi sắp xếp xong, hai mẹ con vẫy tay chào tạm biệt với Thích Mê và Đỗ Thụy: “Chúng tôi đi đây, thầy Đỗ cô Thích, hẹn ngày mai gặp!”
“Ngày mai gặp!”
Thích Mê cười vẫy tay, tranh thủ thời gian thúc cùi chỏ vào Đỗ Thụy một cái, nhỏ giọng nhắc nhở: “Đến giờ biểu hiện của anh rồi, còn không mau chủ động một chút hả? Chúng ta đã trải qua ba thế giới tận thế rồi, anh còn muốn đợi đến khi nào đây?”
Đỗ Thụy giật mình, lấy dũng khí định đuổi theo ——
“Cô Trịnh, chờ một chút! Cậu của em nói cậu muốn lái xe chở hai người đi!” Nói xong, Ngô Mộc Thần đút tay vào túi, mặt đầy bất đắc dĩ nhìn về phía Đỗ Thụy, “Cậu còn không mau tranh thủ thời gian, cháu đã ngỏ lời hộ cậu rồi đấy.”
Đỗ Thụy: “?”
Sau khi vẫy tay tạm biệt với Thích Mê, Đỗ Thụy và Ngô Mộc Thần vội đuổi theo hai mẹ con Trịnh Viện Viện.
Trong nắng chiều màu da cam, bóng đen dưới chân bốn người cứ như thế mà hài hòa mỹ mãn.
Đôi mắt Thích Mê mỉm cười, quay đầu nhìn về phía đường phố náo nhiệt.
Dường như nhờ sự ban ân của mặt trời chiếu xuống, tòa nhà cao tầng được dát lên một tầng ấm áp, bình tĩnh mà yên bình. Người đi trên đường cười đùa, tự do tự tại, cuộc sống của bọn họ bận rộn mà phong phú, sẽ không lo lắng có quái vật đột ngột xuất hiện, cũng sẽ không lo lắng từng bữa ăn vào ngày tiếp theo, càng không có đứng giữa sự sống và cái chết……
Đây mà chính là cuộc sống mà Thích Mê mong muốn.
Dưới ánh mặt trời xán lạn, sống tự do yên bình.
Thích Mê vươn vai như trút được gánh nặng, mỉm cười, khẽ nói với thế giới này: “Tôi trở về rồi đây.”
Vừa dứt lời, đường đi phía trước vừa lúc có tiếng còi ô tô vang lên, như đang nói với cô:
[Hoan nghênh đã trở về.]