Tôi Mang Theo Đám Nhãi Con Ở Nhà Trẻ Đi Cầu Sinh - Chương 299

Cập nhật lúc: 2025-03-29 09:13:49
Lượt xem: 2

Điền trang nhà họ Khoái vô cùng bối rối. Lúc đi đến miếu thờ, Thích Mê vẫn còn nghe được những tiếng kêu yếu ớt, đoán rằng những người đó đã phát hiện ra đồ ăn họ dùng hàng ngày đều là sâu bọ nên mới có phản ứng kịch liệt như vậy.

“Cô Thích! Thầy Đỗ! Anh Lãng Dữ!”

Ngẩng đầu lên, Trịnh Viện Viện dẫn mười bé con đang đứng bên bờ ruộng rau, hưng phấn vẫy tay chào bọn họ.

Vương Tiểu Hổ đưa hai tay ra trước miệng làm như một cái loa phóng thanh nhân tạo, hét to: “Cô Trịnh nói mọi người đi đánh quái vật rồi, có thật không ạ?!”

"Đúng thế, tụi cô đã đánh thắng đó!" Thích Mê đắc ý huơ tay.

"Em biết cô Thích giỏi nhất mà!" Triệu Nhất Triết hưng phấn vỗ tay, vung chân toan chạy tới, khi cách Thích Mê hai ba mét, cậu bé nhìn thấy trên người cô toàn là máu, dính đầy những loại chất nhờn bốc mùi, cậu bé chợt quay xe, cau mày nói: “Cô Thích bị thương rồi ạ?”

"Không đâu, là m.á.u của quái vật đó." Thích Mê trả lời một cách tự nhiên, có lẽ ngay cả cô cũng không nhận ra, giờ cô có thể công khai cho mấy đứa nhóc nhà mình nhìn thấy toàn thân đầy máu.

Phương Hân Duyệt nhéo cái mũi nhỏ của mình, dùng tay xua tan mùi hôi thối với vẻ mặt chán ghét: “Cô Thích ơi, người cô hôi quá ạ, cô đi tắm mau đi ạ.”

Triệu Nhất Triết hùa theo: "Đúng vậy, cô Thích đi tắm mau đi, tụi em muốn ôm cơ.”

Vu Kiều Kiều: “Em đi tìm quần áo cho cô Thích!”

“Em muốn thấy cô Thích mặc bộ màu trắng kia!” Diệp Thù Từ cũng chạy vào theo.

Bất tri bất giác, lớp Đậu Đinh đã tìm được mối quan hệ hòa hợp cùng nhau.

Thích Mê phụ trách ra trận diệt địch, Đỗ Thụy và Trịnh Viện Viên phụ trách hỗ trợ phía sau, còn những đứa trẻ này, là người chữa lành tinh thần trời phú cho ba người họ, có thể mang đến cho họ hy vọng khi họ mệt mỏi và tuyệt vọng nhất.

Trước đây, chúng là điểm yếu của Thích Mê, nhưng giờ đây chúng là bộ giáp mạnh nhất của cô.

Để bảo vệ những hy vọng nhỏ bé này, cô mới có thể bất khả chiến bại.

*

Thích Mê tắm rửa xong, thay quần áo sạch sẽ, vừa đi xuống lầu bèn thấy Lãng Dữ tựa lưng vào tường ở lối vào cầu thang, như đang đợi cô.

Nguyệt

Lãng Dữ ngẩng đầu sửng sốt một lát, cô vừa mới tắm xong mái tóc xõa xuống thoải mái, trên chiếc cổ trắng nõn có vài giọt nước, vừa rồi còn uy nghiêm như vậy, bây giờ mới nhìn thôi. giống như một cô gái hàng xóm nhà bên, mang đến cho người ta cảm giác gần gũi hiếm có.

Đặc biệt là khi nhướng mày, cô có thể ngay lập tức lặng lẽ cướp mất nhịp tim của cậu.

Cậu thả hồn lơ lửng, một lúc sau mới nhớ ra việc cần làm, quay đầu lại: “… Zero đến báo cáo, mảnh giấy đó xác thực không phải là giấy thông hành, chỉ là một mảnh giấy đốt thông thường mà thôi. Có lẽ đó là năng lực làm mờ mắt của con quái vật, nếu có người cầu nguyện thì nó sẽ ban cho.”

Thích Mê như có điều suy tư: “Vậy chúng ta phải tìm ra tung tích của giấy thông hành.”

“Ừ.”

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/toi-mang-theo-dam-nhai-con-o-nha-tre-di-cau-sinh/chuong-299.html.]

“À mà, thanh đao đó.” Cô chỉ xuống lầu nói. “Chị rửa sạch rồi, để chị đi lấy cho em.”

"À, cái đó..." Lãng Dữ vội vàng cất giọng ngăn cô, ánh mắt mắt lóe sự thiếu tự nhiên, trong đầu nhanh chóng tìm lý do: "Cái đó... Chẳng phải đao của chị gãy rồi sao, thanh đao đó em tặng chị, em không thường dùng đao, mang theo cũng chẳng có ích gì."

Thích Mê hoài nghi: “Nhưng thanh đao đó là đồ mới mà, em không dùng thật?”

Lãng Dữ tránh ánh mắt của cô, ho khẽ: "Không dùng, cứ để chị dùng đi.”

Nói xong, cậu nhanh chóng kiếm cớ rời khỏi.

Thanh đao ấy thoạt nhìn có vẻ bằng bạc nhưng thực chất nó là một loại vật liệu kim loại vô cùng quý hiếm, là vật liệu dùng để tạo hình các tượng thần và vũ khí thần kỳ trong các đền thờ, sức mạnh vô cùng mạnh mẽ. Cậu đã tìm kiếm rất nhiều trong các ngày tận thế, cuối cùng cũng tìm thấy người thợ rèn già huyền thoại chế tạo nên cổ vật này, cậu luôn muốn tìm cơ hội để đưa nó cho Thích Mê, nhưng chưa tìm được lý do chính đáng để tặng cô.

Cơ hội hiếm có này, cuối cùng cậu cũng trao thanh đao đi.

Trong lòng có chút vui mừng, Lãng Dữ cúi đầu mỉm cười.

Vừa bước vào sân, ngẩng đầu đã thấy một đĩa rau xanh thơm phức bỗng đặt trước mặt.

Trần Bán Tiên không biết tại sao lại đưa món ăn trong tay cho cậu: “Đến vừa kịp lúc, mang lại đây đi, chuẩn bị ăn cơm rồi.”

Lãng Dữ: “...”

Mấy phút sau, mọi người ngồi xuống, ánh mắt đảo qua đảo lại trên bàn. Mặc dù nghe nói Thích Mê đã tiêu diệt quái vật khắc khuôn phép nguyền rủa, nhưng bọn họ đã

bị chèn ép đã lâu, cũng không dám tự mình thử, ánh mắt chạm nhau, tất cả lại đổ dồn vào cô.

Thích Mê ngước mắt lên, phát hiện hàng chục cặp mắt đang nhìn cô đầy háo hức.

Cô hiểu ý cầm chiếc cốc chứa đầy nước sôi lên, nói: "Mặc dù khuôn phép đã bị phá vỡ nhưng mọi người vẫn phải nhớ rằng không được nói chuyện trong khi ăn, nếu không sẽ dễ bị nghẹn, vậy nên, chúng ta chỉ ăn mừng một chút thôi nhé! Cạn ly!"

Mọi người đều hoan hỉ, nhanh chóng nâng ly: "Cạn ly!”

Cuối cùng cũng có một bữa tiệc tràn ngập tiếng cười trong thế giới này.

Sau bữa tiệc mừng vui vẻ, bốn người lớn nhóm Thích Mê ngồi vây quanh một chỗ, thương lượng sẽ đi đâu để tìm giấy thông hành.

Lúc này cửa chính của miếu thờ bị người khác gõ khẽ hai tiếng, bốn người dừng việc nói chuyện lại. Vừa lúc hiện giờ đang thời gian ngủ trưa của bọn nhỏ, hoàn toàn yên tĩnh, rất dễ dàng nghe thấy tiếng gõ cửa yếu ớt này.

Thích Mê mở cửa, phát hiện ra là chị Lê và bốn đứa bé.

Chị Lê vẫn còn mặc đồ xuất giá xinh đẹp lúc sáng, nhưng sắc mắt hơi kém một chút. Sau khi nghe thấy tất cả đồ ăn của nhà họ Khoái đều biến thành côn trùng, Trịnh Viện Viện vội vàng hâm nóng lại đồ ăn thừa giữa trưa cho bọn họ ăn.

 

Loading...