Tôi Mang Theo Đám Nhãi Con Ở Nhà Trẻ Đi Cầu Sinh - Chương 284

Cập nhật lúc: 2025-03-29 09:07:09
Lượt xem: 5

Nhà máy làm người giấy rất lớn, phóng tầm mắt nhìn thấy tất cả đều là người giấy được dựng thẳng đứng, một số mới được sơn màu trắng, màu đỏ lên khuôn mặt kèm theo đôi mắt đen tròn to, thật giống như có thể mở miệng nói chuyện.

Thỉnh thoảng họ có thể trông thấy mấy công nhân lấp ló, tay đang làm người giấy không ngừng.

Thích Mê len lén liếc mắt nhìn biểu cảm của mấy bé con, vẫn còn ổn, không có biểu hiện sợ hãi, ngay cả Vương Tiểu Hổ từng bị người giấy hù cũng không có bất kỳ biểu cảm gì khác thường, thậm chí còn có chút kích động.

Không uổng công Trịnh Viện Viện để quả cầu đen chữa lành cho bọn nhóc một thời gian dài.

Trần Bán Tiên là người làm lâu năm ở nơi này, tiến đến sắp xếp công việc cho bọn họ: “Mấy bé con cầm bút và thuốc màu đến bên kia vẽ cho người giấy, nhưng nhớ kỹ, ngàn vạn lần không được vẽ giống người sống, còn lại vẽ bất kỳ cái gì cũng được, hiểu chưa?”

“Hiểu rồi ——”

Nhóm bé con nhao nhao cầm lấy đồ vẽ chạy tới, mỗi bé chọn lấy cho mình một người giấy màu trắng.

Sợ bọn nhóc vẽ quá mức buông thả, Trần Bán Tiên tranh thủ thời gian dặn dò: “Vẽ giống mấy người giấy bên kia, không được vẽ mấy thứ kỳ quái biết chưa?”

“Biết rồi!” Trả lời xong, bọn nhỏ đã ai vào chỗ nấy, học theo Thích Mê kê bao đệm nhỏ dưới mông, tránh để bị cảm lạnh.

Trần Bán Tiên gật đầu, vừa mới quay đi, bỗng nhiên lại nghĩ đến gì đó: “Còn nữa, nhớ kỹ nhất định phải vẽ hai con mắt cho người giấy đấy, đã biết chưa?”

“Biết—— rồi!”

Nghe xong, đám nhóc đã bắt đầu không kiên nhẫn được nữa.

Trần Bán Tiên nhếch miệng, không khỏi phàn nàn: “Mấy đứa hung dữ thật đấy.”

Vu Kiều Kiều nhìn qua những người giấy đã vẽ xong, mày nhỏ nhăn lại: “Chú Bán Tiên, cháu nhớ ông nội từng nói, những người giấy này không thể vẽ mắt, nếu không người giấy sẽ sống dậy.”

Hai con ngươi Trần Bán Tiên sáng lên, anh ta đã sớm phát hiện cô bé này có thiên phú trên phương diện huyền học, vô cùng hứng thú đi tới: “Không tệ, ông nội cháu nói đúng, người giấy bình thường không thể vẽ mắt, nếu không sẽ sống dậy, nhưng tụi chú chế tác ra bọn chúng là để sống, đương nhiên quan trọng là con mắt rồi!”

Lúc này Thích Mê phát giác ra có gì đó không đúng, đi tới.

“Tại sao lại muốn những người giấy này sống?” Cô nhíu mày.

“Tôi chưa nói với cô sao?” Trần Bán Tiên trừng mắt nhìn, “Các gia đình ở nơi này đều dựa vào linh hồn để mượn xác người giấy, lên mặt đất sinh sống, từ đó phù hộ cho gia đình dưới đất sinh sống càng ngày càng tốt, thế cô cho rằng gia tộc họ Khoái và mấy gia đình xung quanh sống thế nào, dựa vào người c.h.ế.t à? Làm sao có thể chứ, người giấy mới là trọng điểm!”

Ba vị giáo viên nhìn nhau, càng bị phong tục ở nơi này làm cho kinh ngạc.

Trần Bán Tiên nhìn qua biểu cảm của ba người bọn họ, tiếp tục giải thích: “Người giấy có công dụng [để người c.h.ế.t phù hộ], công xưởng thêu đối diện kia làm [sính lễ gả cưới] cho thần linh, ngoại trừ gia tộc nhà họ Khoái tổ chức Thiên Hôn cho thần linh, thì các gia đình khác cũng sẽ sắp đặt hôn nhân như vậy cho con cháu của họ.”

“Lấy ví dụ gia tộc họ Lê chỉ đứng sau gia tộc họ Khoái ở nơi này, mặc dù không tổ chức Thiên Hôn cho thần linh nhưng cũng muốn mời tiên đồng có độ tuổi phù hợp kết hôn với con cháu nhà mình. Cho dù người được chọn là nam hay nữ, sính lễ hồi môn đều có giá trị không nhỏ, mà đây cũng là cơ hội để họ thoát khỏi lòng đất rời đi.”

Thích Mê: “Không phải lúc trước anh nói trên mặt đất có Thiên Hỏa sao, người được chọn làm sao có thể sinh tồn trên đó được?”

“Không, cái đó đều là do tổ tiên nói, hiện tại ai biết là có hay không.” Trần Bán Tiên nói, “Dù sao gia tộc nào cũng có tuổi đời hơn trăm năm, hoặc là cưới hoặc là chết, nói đi nói lại chỉ có hai cách đó mà thôi.”

Lúc này, Trịnh Viện Viện là người đầu tiên phản ứng, cô ấy giật giật ống tay áo của Thích Mê: “Người trong nhà c.h.ế.t mượn người giấy hồi sinh lên mặt đất, người giấy lại muốn mời tiên về kết hôn, mà người kết hôn lại là người trong cùng gia tộc, chuyện này chẳng phải rối rắm lắm sao.”

“Đúng vậy.” Thích Mê hừ lạnh, bỗng nhiên cảm thấy những con rối giấy màu trắng trước mắt này không còn thú vị nữa.

Người giấy kết hôn cùng người sống, mẹ kiếp cái quy tắc quỷ quái gì đây?!

Nhưng dù có tức giận tới đâu, vì áp lực HP, cô cũng chỉ có thể cắn răng, không cam tâm tình nguyện mà làm theo.

Lúc này Trần Bán Tiên lại không hề tinh tế, nhiều lần bắt lấy những chi tiết nhỏ của Thích Mê không chịu buông.

Trần Bán Tiên nói: “Chà chà, cô thế mà cũng làm được bộ n.g.ự.c của phụ nữ này.”

Thích Mê: “...”

Trần Bán Tiên: “Cây gậy kia đâu, cái cây gậy lớn như thế cắm ở đâu ấy nhỉ?!”

Thích Mê: “...”

Thích Mê nhướng mày, một phát bóp nát cây gậy gỗ trong tay, nhẹ nhàng quăng tới một ánh mắt g.i.ế.c người, ra vẻ mỉm cười hỏi: “Cây nào?”

Trần Bán Tiên lập tức ngậm miệng lại.

Anh ta còn định trêu ghẹo thành quả trong tay Đỗ Thụy và Trịnh Viện Viện, lại phát hiện ba người này giống như đã thảo luận, chẳng ai suy nghĩ bậy bạ gì mà làm thêm những bộ phận đó.

Trịnh Viện Viện và Đỗ Thụy vô tội ngẩng đầu lên, trước sự bức bách của Thích Mê, Trần Bán Tiên chỉ có thể gật đầu mỉm cười: “Làm tốt lắm, rất tốt.”

Cũng không biết gia tộc nào sắp tuyệt chủng.

*

Tới gần giữa trưa, sau khi giận dữ cắt xong mười mấy người giấy, Thích Mê hoàn thành đầu tiên đạt được chỉ tiêu 100 điểm HP.

Đỗ Thụy và Trịnh Viện Viện chậm rãi cắt được hai người, tiến độ không khác biệt lắm với các bé con, buổi chiều mấy người họ còn phải tới một chuyến.

Sau khi thưởng thức bữa cơm trưa im ắng, đám người lại đi đến nhà máy và xưởng thêu bận rộn.

Nghĩ đến khả năng còn phải ở lại một thời gian ngắn, Thích Mê lập tức muốn cải tạo miếu thờ lớn này một chút, ngăn cách thành nhiều khu vực khác nhau, mọi người sinh hoạt dễ dàng hơn.

Khoái Lương là chủ nhân của nơi này biểu thị ý từ chối: “Không thể, căn miếu này tuyệt đối không thể động!”

“Tại sao?”

“Tôi không phải chủ nhân của căn miếu này, tôi chỉ phụ trách trông coi, chủ nhân nói với tôi rằng tuyệt đối không thể phá hư căn miếu này dù chỉ là một viên ngói hay một viên gạch, nhất là tám trăm ngọn đèn vĩnh cửu kia.” Khoái Lương đưa hai tay ngăn lại, sợ Thích Mê xúc động không quan tâm mà đập tường.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/toi-mang-theo-dam-nhai-con-o-nha-tre-di-cau-sinh/chuong-284.html.]

Dù sao bây giờ trong tay cô đang cầm một cây rìu đốn củi bằng kim loại.

“Nơi này đã từng cung phụng vị thần linh nào?” Thích Mê hơi tò mò.

Khoái Lương lắc đầu: “Không biết, trong ký ức của tôi, nơi này không có tượng thần, bảng hiệu bên trên cũng không viết chữ, có khả năng ở đây không cung phụng thần.”

Thích Mê như suy nghĩ điều gì đó, vác rìu lên vai: “Được rồi, vậy tôi không đụng vào, tôi sẽ tới bên cạnh dựng nhà gỗ.”

“Dựng… Nhà gỗ?”

Khoái Lương trừng mắt nhìn, cậu ta không nghe nhầm chứ, cô gái này muốn dựng nhà gỗ?!

“Đúng vậy, nhà gỗ.” Thích Mê xem thường quay người, khiêng rìu đi tới mấy khúc cây khô còn lại ở bên cạnh, không yên lòng hỏi lại một lần nữa, “Những cái cây này có thể động vào không?”

Khoái Lương do dự khẽ gật đầu: “Hẳn là có thể, chủ nhân không nói, mà không phải cô đã chặt cây rồi à.”

“Có lý.”

Chỉ thấy Thích Mê ấn nhẹ mắt trái, nắm rìu, một rìu chặt đổ một cây khô. Có lẽ do cây cối bị phần mặt đất phía trên bao trọn nên cho dù chặn ngang c.h.é.m dọc cũng không khiến nó rơi xuống dưới.

Đột nhiên, tầm nhìn được mở rộng.

Cây khô đổ xuống tổng cộng có bảy cây, đến lúc cây khô cuối cùng bị chặt xuống, nện trên nền đất, không biết có phải rung động đến miếu thờ hay không mà bang một tiếng, trên nóc nhà đột nhiên rớt xuống một mảnh ngói xanh, trong nháy mắt bị chia năm xẻ bảy.

“!” Khoái Lương chỉ vào mảnh ngói trên mặt đất, trách móc nói, “Bể, bể một mảnh ngói!”

Thích Mê di chuyển số gỗ đã chặt, nghe thấy âm thanh quấy nhiễu của Khoái Lương, cô đi qua, nhặt mảnh ngói trên mặt đất cẩn thận quan sát: “Đừng nóng vội, chưa bể tan nát, tôi sẽ nghĩ cách gắn lại.” Nói xong, cô xoay người đi vào khe nứt không gian, biến mất dạng.

Khoái Lương cả kinh không ngậm được mồm: “Người đâu?!”

*

Cùng lúc đó, trên mặt đất.

Sắc mặt Lãng Dữ âm trầm nhìn cổ tay, viên đá trên sợi dây đỏ run rẩy không ngừng, giống như đang kêu rên một cách thê lương.

“Quy Trần…” Môi mỏng của cậu khẽ nhúc nhích, nhẹ giọng vẫy chiếc quạt nhỏ màu đen, lạnh lùng nhìn đám người vây quanh người giấy.

Lúc bước vào cánh cổng truyền tống, cậu đã bị tách khỏi đám người Thích Mê, đi tới con đường lạ lẫm này.

Ngoại trừ bùn đất rắn chắc dưới chân, bầu trời xa xăm trên đầu, tất cả nơi này đều được làm từ giấy: Biệt thự và nhà cao tầng được làm từ giấy, hoa cỏ cây cối được làm từ giấy, thậm chí ô tô di chuyển chậm chạp trên đường cũng được làm từ giấy, nơi nơi đều là giấy.

Qua một ngày một đêm, cậu một mực muốn tìm Thích Mê.

Chỉ là không biết đã xảy ra chuyện gì, mấy người giấy gần đó bay vọt đến, vây quanh cậu ba tầng trong ba tầng ngoài. Cậu cứ phải giải quyết hết đám này đến đám khác, liên tục không ngừng.

Những người giấy này có nam có nữ, mỗi người đều mặc đủ loại màu sắc, trên mặt vẽ má hồng đỏ ửng trông rất buồn cười, lúc cùng nhau chạm mắt với Lãng Dữ, cặp mắt được vẽ từ mực nước kia của bọn chúng còn đảo loạn di chuyển mấy lần.

Mặt vòng tay phát ra tiếng rền rĩ không ngừng, Lãng Dữ đã không còn kiên nhẫn để tiếp tục dây dưa với bọn chúng, liền múa quạt gọi Loan Điểu ra, trong chớp mắt những người giấy này lập tức tan biến.

Loan Điểu bay lượn một vòng đang muốn quay về lại bị cậu đưa tay ngăn lại.

“Đừng vội, có thể vẫn còn phải đánh.”

Cậu điểm nhẹ vai trái, để nó đáp xuống đầu vai. Chàng trai với toàn thân mang quần áo màu đen sang trọng cùng sự lộng lẫy của m.á.u đỏ, tạo nên phong cảnh khó có thể rời mắt.

Chỉ thấy Lãng Dữ phất tay, khoảng không trước mắt bỗng nứt ra một đường. Đi vào kết giới, mùi bùn đất quen thuộc xộc lên, không biết là ai đã chặt mấy thân cây trong miếu thờ, chỉ để lại gốc cây trụi lủi.

Khuôn mặt Lãng Dữ giống như được bao phủ một tầng sương, tròng mắt đỏ m.á.u lập tức càng thêm lạnh lẽo.

Ngẩng đầu nhìn lại, một mảnh ngói vỡ vụn trên mặt đất, có một người đàn ông cao gầy muốn tìm đường c.h.ế.t đang nhặt ngói lên.

Nguyệt

“Dám phá hư đồ của ta, lá gan không nhỏ.”

Lãng Dữ chậm rãi đi tới, cặp mắt đỏ trong bóng tối như ác quỷ muốn lấy mạng.

Khoái Lương thoạt nhìn thấy cặp mắt đỏ, bị dọa lui về phía sau.

Chỉ thấy Lãng Dữ khẽ cau mày, cầm cây quạt nhỏ vừa định vẫy, đột nhiên phía sau truyền đến giọng nữ trong veo: “Lãng Dữ?!”

Thân hình Lãng Dữ cứng lại, sự hung dữ trong mắt lập tức tiêu tán. Theo tiếng kêu nhìn lại, bóng dáng cậu đang tìm kiếm ở ngay sau lưng, con mắt màu hổ phách cong thành hai vành trăng khuyết xinh đẹp.

Cậu yên lặng nhìn chằm chằm rìu sắt trong tay Thích Mê hai giây, ngay cả giọng nói cũng mềm đi mấy phần: “Cây là do chị chặt?”

“Ừm, muốn làm nhà gỗ cho bọn nhỏ.” Nói xong, Thích Mê xách một túi xi măng từ trong không gian ra, “Vừa rồi chị nghe thấy em nói ngôi miếu này là của em?”

“...”

Đôi mắt Lãng Dữ lóe lên, cậu không ngờ Thích Mê sẽ ở ngay chỗ này, càng không ngờ đến cô sẽ nghe thấy, trong nháy mắt mất tự nhiên, cậu cụp mắt xuống nói: “Cũng không hẳn, em chỉ trông coi thay một người bạn thôi.”

“Là người bạn đã qua đời kia sao?”

“Ừ.”

Thích Mê giật mình, trong lòng tự nhủ rằng may mắn mình chưa đụng chạm đến nó: “Mảnh ngói kia chị đã phục hồi lại như cũ cho em rồi.”

Cũng may cô có kỹ năng, dùng xi măng dính lại mảnh ngói vỡ vụn, so với mảnh ngói trước kia không khác nhau một chút nào.

 

Loading...