Tôi Mang Theo Đám Nhãi Con Ở Nhà Trẻ Đi Cầu Sinh - Chương 275: Thế giới 3 - Xác sống

Cập nhật lúc: 2025-03-29 09:03:23
Lượt xem: 3

Nơi đây tối đen như mực.

Mười ba người của Lớp Đậu Đinh vừa đến đây đã rất hoảng sợ vì tưởng rằng mình đã quay trở lại thế giới đêm vùng cực. Hoàn cảnh xung quanh họ tối đen như mực, mặc dù chẳng nhìn thấy gì nhưng vẫn có thể cảm nhận được cảm xúc bị đè nén như núi Thái Sơn đè xuống trên lưng, cực kỳ ngột ngạt.

Thậm chí còn mãnh liệt hơn cả lúc họ đang sống ở thế giới đêm vùng cực.

Bầu không khí lan tỏa mùi đất nồng nặc ngưng tụ xung quanh, ngột ngạt đến nỗi mọi người đều nhức đầu buồn nôn, nếu như giơ ngón tay cẩn thận chà xát quần áo đang mặc thì còn cảm nhận được hơi nước ẩm ướt.

"Ôi trời ơi, sao ở đây tối đen thế này, mặt trời lao ra ngoài vũ trụ bị quái thú ăn rồi hả." Vương Tiểu Hổ vỗ trán, thằng nhóc cũng cạn lời.

Ở Thế giới trước, bọn trẻ đều được bảo vệ cẩn thận ở căn cứ, cho dù cuộc sống không quá tự do nhưng bầu không khí vẫn rất sôi nổi và hoà thuận, hơn nữa còn có nhiều đồ chơi để chơi nên vượt qua khá vui vẻ.

Hiện giờ trời lại tối đen, mọi người đều tỏ vẻ mất mát và lo lắng.

Thích Mê liếc mắt nhìn xung quanh rồi chỉ vào vài ngọn đèn đỏ ở xa xa đằng trước: "Qua bên đó xem thử đi."

Cô có năng lực nhìn ban đêm, sau khi quan sát thì đã xác định rằng hiện tại bọn họ đang ở dưới lòng đất, lớp đất dày đặc cách đỉnh đầu bọn họ khoảng chừng hai, ba mét, vì vậy mùi bùn đất và ẩm mốc mới nồng nặc như thế.

Thoáng chốc cô cũng quên mất mọi người đều không thể nhìn thấy, cho đến lúc Đỗ Thụy và Trịnh Viện Viện phản ứng lại bật đèn pin lên, giữa ánh đèn sáng rực, cô mới trông thấy hơn mười ánh mắt đều đang mong chờ nhìn mình, tỏ vẻ vô cùng khó hiểu.

Trịnh Viện Viện vô thức quay đầu lại, tò mò hỏi: "Đi đâu xem thử cơ?"

Liếc mắt nhìn xung quanh, hai bên đều là đất vàng mênh mông, thậm chí còn mang đến cảm giác quái dị, mọi người không khỏi sợ hãi.

Bấy giờ, chẳng biết Vu Kiều Kiều nhìn thấy thứ gì mà xoay người vùi đầu vào người Trịnh Viện Viện, ôm chặt đôi chân của cô ấy.

Trái tim Trịnh Viện Viện đập thình thịch, nhìn sang Thích Mê.

Mọi người đều biết Vu Kiều Kiều biết bói toán, bây giờ cô bé sợ hãi như thế thì nhất định xung quanh có thứ gì đó không sạch sẽ.

Thích Mê im lặng mím môi. Quả thực cô hơi chột dạ, mặc dù đòn tấn công vật lý của cô không tồi nhưng chúng không hề hiệu quả đối với quỷ quái. Thích Mê quay đầu lại nhìn thoáng qua, khó hiểu nhíu mày, sau khi quan sát xung quanh thì còn nhăn nhó hơn.

Lãng Dữ biến mất rồi.

Cô vốn nghĩ rằng chuyện về ám vật thì phải hỏi người có năng lực điều khiển ám vật, nào ngờ vừa quay đầu lại định hỏi thăm tình hình thì người đã mất tích rồi.

Thế nhưng cô vẫn còn nhớ Lãng Dữ đi theo sau mình tiến vào [Cửa] mà, tại sao lại biến mất?

Nguyệt

Thích Mê liếc mắt nhìn khắp nơi, xác định Lãng Dữ đã mất tích thì âm thầm hít sâu một hơi, đi đến hỏi thăm và an ủi Vu Kiều Kiều.

Cho dù thế nào đi chăng nữa thì vẫn phải hiểu rõ tình hình hiện tại ra sao để nghĩ cách đối phó.

"Kiều Kiều đừng sợ, có cô Thích ở đây mà, em nói cho cô biết có phải em đã nhìn thấy thứ gì không nào?" Thích Mê ở bên cạnh vừa hỏi vừa giơ tay vỗ về lưng Vu Kiều Kiều, săn sóc ôm chặt cô bé vào lòng để cô bé có đủ cảm giác an toàn.

Vu Kiều Kiều vươn tay ôm cổ Thích Mê, tựa đầu vào bờ vai cô, vài giây sau, cô bé lặng lẽ gật đầu.

"Ở đâu thế? Cách chỗ chúng ta bao xa?" Thích Mê không dám hỏi cụ thể hình dạng của những thứ đó thế nào, chỉ sợ tưởng tượng khủng bố quá mà giảm giá trị SAN. Dù sao ở Thế giới trước cô đã dùng dụng cụ để đo giá trị SAN của mình, giá trị SAN đạt khoảng chừng 50, nếu như vô tình để nhận thức hỗn loạn thì dù những việc nhỏ hay lớn đều sẽ rất nguy hiểm.

Vu Kiều Kiều nghe vậy thì chợt mở đôi mắt xoe tròn nhìn nó, thì thầm vào tai Thích Mê: "Rất gần ạ, nhưng cũng rất xa, nó ở khắp nơi."

Nó ở khắp nơi!?

Thích Mê hít một hơi thật sâu, vội vàng truy hỏi: "Vậy thì dùng bùa chú của em có thể đối phó với chúng nó không? Hoặc em có cảm nhận được chúng nó có ý định tấn công chúng ta không?"

Vu Kiều Kiều lại quan sát lần nữa, cô bé xác nhận: "Không ạ, chúng nó chỉ đang nhìn chúng ta thôi."

"Không có ý định tấn công sao?"

"Không ạ."

Thích Mê nghiêm túc hỏi lại, nhận được đáp án hầu như an toàn thì dần dần thở hắt ra, cô vỗ về chốc lát rồi dứt khoát bế Vu Kiều Kiều vào lòng, tiện thể hỏi thăm hành động của ám vật nọ bất cứ lúc nào.

Bởi vì hiện tại là tình huống đặc biệt nên mọi người chỉ đành để Đỗ Thuỵ có dương khí mạnh nhất dẫn đầu đội ngũ, các bé trai và bé gái thì nắm tay nhau xếp hàng, Trịnh Viện Viện đi ở giữa, còn Thích Mê đi cuối cùng, cảnh giác đi đến nơi nguồn sáng ở đằng xa.

Đây là cách đối phó tạm thời mà Thích Mê nghĩ ra, tuy không có cơ sở siêu nhiên, nhưng tóm lại vẫn có cảm giác yên tâm hơn, vả lại cô bé Bán Tiên - Vu Kiều Kiều đã gật đầu đồng ý thì mọi người đều sẽ ngoan ngoãn làm theo.

Mặc dù đất vàng dưới chân hơi bẩn thỉu, xung quanh tối om, nhưng may mà nơi nào cũng bằng phẳng thông thoáng, ngẩng đầu lên nhìn, đỉnh đầu và dưới chân đều là bùn đất, bọn họ tựa như con giun đất đang bò giữa lòng đất vậy.

Càng đến gần nguồn sáng màu đỏ thì mọi người càng nhìn rõ nó là gì.

Từng cái lồng đèn đỏ rực.

Nhưng hơi khác so với lồng đèn được treo ở mỗi gia đình vào dịp tết hiện nay, những cái lồng đèn trước mắt đều có hình trụ dài, cảm giác khá lâu đời, có vẻ được dán bằng giấy đỏ dày, ánh sáng tối tăm, mơ hồ soi sáng cổng vòm vô cùng cao lớn.

Đỉnh cổng vòm vừa khéo chạm vào trần nhà bùn đất ở trên, lẳng lặng đứng giữa bóng tối.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/toi-mang-theo-dam-nhai-con-o-nha-tre-di-cau-sinh/chuong-275-the-gioi-3-xac-song.html.]

Chẳng biết có phải cố tình hay chăng, nhưng những cái lồng đèn đỏ nọ được đặt đôi bên đều không hề đối xứng, bảy cái bên trái và bốn cái bên phải, kết hợp với cổng vòm cao vút chọc thẳng bầu trời, làm cho người ta có cảm giác áp bức mãnh liệt.

Không chỉ có cảm giác áp bức mà còn vô cùng quái dị. Vẫn luôn cảm thấy đằng sau cổng vòm lẻ loi trơ trọi đó sẽ chợt xuất hiện thứ quái lạ, chỉ riêng bầu không khí xung quanh thôi đã đủ tưởng tượng được một bộ phim kinh dị rồi...

Nỗi sợ hãi về phim kinh dị Trung Quốc đã khắc sâu vào xương tủy mỗi người.

Trong khoảnh khắc, dường như nỗi sợ hãi tự đáy lòng được đánh thức, Đỗ Thụy nghiến răng, vô thức bước chậm hơn... Lúc đến gần cổng vòm thì tim anh ấy cũng đập nhanh hơn.

Bỗng dưng, dường như Đỗ Thuỵ trông thấy thứ gì đó, cơ thể cứng đờ.

Đội ngũ đông đảo đi theo sau anh ấy cũng khó khăn dừng lại.

Thích Mê nhìn về đằng sau, xác định đằng sau không có ai thì mới thò đầu hỏi: "Thầy Đỗ, xảy ra chuyện gì thế?"

Bởi vì có [Chú ngữ] nên không thể nói chuyện, Đỗ Thụy máy móc xoay người, giơ điện thoại chỉ về hướng nguồn sáng nhợt nhạt nơi cổng vòm cao vút.

Ở đây không có gió, lồng đèn lặng lẽ treo dưới cổng vòm, mỗi cái lồng đèn đều được viết một chữ bằng bút lông màu đen như nhau...

[TẾ].

Chữ thường ám chỉ cái c.h.ế.t và mai táng được viết trên lồng đèn đỏ hoan hỉ, bất cứ ai nhìn thôi đã rùng mình rồi.

Hơi thở lạnh lẽo vô hình từ lòng bàn chân đánh thẳng vào tim, Trịnh Viện Viện và Đỗ Thuỵ lặng lẽ nhìn nhau, hơi lưỡng lự không biết có nên đi tiếp hay không.

Dù sao cảm giác quỷ dị như thế thường là khúc dạo đầu cho các bộ phim kinh dị, không khó để nhận ra theo thông lệ, hễ mười người can đảm xâm nhập vào huyệt quỷ thì sẽ có tám người khổng thể sống sót đi ra.

Chẳng ai dám cam đoan mình sẽ là người may mắn trong hai người đó.

Thế nhưng liếc mắt nhìn xung quanh thì chỉ có mỗi thôn trang đằng sau cổng vòm mới được chiếu sáng, nếu như không tiến tới thì chỉ đành ngủ lại nơi hoang vu hẻo lánh này, dưới lòng đất lạnh, ở Thế giới trước bọn nhỏ đều đã cởi áo lông dày cộm và chỉ mặc áo khoác mỏng, hiện giờ bàn tay nhỏ nhắn đã lạnh cóng.

Giữ im lặng hồi lâu, bầu không khí đã hoàn toàn rơi vào tĩnh mịch.

Nỗi sợ hãi mà người lớn luôn che giấu đã ảnh hưởng đến cảm xúc của bọn trẻ, các em đều hoàn toàn dựa dẫm vào người lớn.

Thích Mê ôm bọn nhỏ.

Nếu là lúc trước thì chắc chắn cô sẽ bảo bọn họ ở lại đây đợi để mình đi vào xem xét tình hình. Nhưng sau khi được lão Nguỵ nhắc nhở thì cô hơi sợ hãi, nơi đây khác xa các thế giới khác, ám vật tồn tại khắp nơi như thế thì ở đâu cũng là tử huyệt của cô, nếu hơi lơ là thì có lẽ sẽ xảy ra chuyện ngay, suy cho cùng, phối hợp với nhau để hành động vẫn tốt hơn.

Thích Mê đè nén suy nghĩ ngổn ngang của mình, cố tình lảng sang chuyện khác: "Mọi người biết những cái lồng đèn đó chứng tỏ điều gì chứ?"

Mọi người lắc đầu.

"Tựa như biểu tượng [Hôn nhân là nấm mồ tình yêu] chăng?" Dứt lời, cô còn ngẩng đầu lên, tỏ vẻ nghiêm túc nói: "Không tin thì mọi người cứ cẩn thận suy ngẫm đi."

Trịnh Viện Viện và Đỗ Thụy quay đầu lại nhìn.

Lồng đèn dùng cho đám cưới lại viết chữ "Tế" ... Nghe Thích Mê nói thế thì quả thực cũng có lý.

"Cho nên không sao cả, mọi người chớ nghĩ nhiều, chúng ta cứ đi tiếp đã." Thích Mê vỗ tay cổ vũ.

Sau khi thảo luận, quả thực Đỗ Thuỵ cũng bớt sợ hơn, hít thở sâu rồi tiếp tục dẫn theo bọn trẻ đi vào.

Ở đây chỉ có mỗi thôn trang này, cho dù quái dị thì cũng phải bước vào xem thử có manh mối để vượt ải hay không, nhưng vì để an toàn nên Thích Mê vừa đi vừa nhìn trước ngó sau, thi thoảng sẽ hỏi Vu Kiều Kiều về hành động của ám vật, đảm bảo lúc bọn chúng hành động thì cô có thể phản ứng kịp thời, mặc dù không đánh lại nhưng vẫn sẽ mở Kết giới không gian rồi dẫn mọi người ẩn náu.

Bởi vì sợ hãi nên lúc Đỗ Thụy và Trịnh Viện Viện đi ngang qua cổng vòm đều vô thức cúi đầu, âm thầm cụp mắt mà không dám nhìn những cái lồng đèn quái dị treo trên đầu.

Chỉ có vài bạn nhỏ không chịu ảnh hưởng bởi cảm giác quái dị mà vẫn liên lục quan sát, giữa bầu không khí tĩnh lặng, cậu bé Triệu Nhất Triết hiếu học chợt lên tiếng.

"Điền trang... Điền trang gì? Cô Thích ơi, chữ đó lạ quá, em chưa từng nhìn thấy." Cậu bé giơ ngón tay chỉ ba chữ lớn viết ở cổng vòm, nói.

Thích Mê ngước mắt nhìn: "Đó là chữ Khoái."

"Khoái?" Triệu Nhất Triết hơi mơ hồ đọc lại lần nữa, hiểu ra sơ sơ rằng nó là một dòng họ không phổ biến.

Thích Mê vừa giải thích vừa ngẫm nghĩ, từ xưa đến nay tên thôn luôn thường xuất hiện dòng họ, chẳng hạn như "Trương gia thôn", "Lý gia đồn", không thể đếm xuể. Những thôn trang đó đều có các gia tộc lớn, từ già đến trẻ đều chung dòng họ, mà điền trang nhà họ Khoái được viết trên kia, ý nghĩa như tên, ở đây mọi người đều mang họ Khoái.

"Cô Thích, ở đó..."

Cô đang ngẫm nghĩ thì chẳng biết Vương Tiểu Hổ nhìn thấy thứ gì, thằng nhóc giơ tay chỉ, Thích Mê vẫn chưa kịp nhìn rõ thằng nhóc đang chỉ thứ gì thì đã nghe được thằng nhóc la hét, tức thì hất tay Phương Hân Duyệt rồi vội vàng ôm chặt cô.

Thích Mê vỗ nhẹ lưng của thằng nhóc an ủi, nhìn sang nơi Vương Tiểu Hổ vừa chỉ tay, nhận ra ở đó đặt một đôi giày.

Một đôi giày vải nam cũ kĩ được may bằng vải đen mới tinh đặt giữa ngã tư của thôn trang, đôi giày sắp xếp rất ngay ngắn, hệt như có người cố tình đặt ở đây vậy.

Tựa như đôi giày trường thọ chuẩn bị cho người chết.

 

Loading...