Tôi Mang Theo Đám Nhãi Con Ở Nhà Trẻ Đi Cầu Sinh - Chương 265
Cập nhật lúc: 2025-03-29 08:58:30
Lượt xem: 5
Thư Ly và Tống Xuân phối hợp với nhau, chia ra công kích rối gỗ treo ở hai bên nóc nhà, nắm đ.ấ.m sắt vừa giáng xuống, rối gỗ liền bị chia năm xẻ bảy thành các mảnh.
Mắt thấy hai người càng ngày càng gần, thợ rối gỗ từ từ ngồi dậy, khuôn mặt nham hiểm hung ác giơ hai tay lên: “Lần này có thể được chơi vui vẻ một chút rồi Kỳ Kỳ.”
Chỉ thấy ngón tay nhóc ta linh hoạt đong đưa, điều khiển rối gỗ Kỳ Kỳ vui sướng đứng thẳng lên, ngay sau đó, con rối gỗ này giống như được sống lại, từ nóc nhà nhảy xuống, vô cùng lịch sự cúi người về phía của hai người bọn họ.
Phối hợp với âm thanh cố ý thay đổi giọng nói của thợ rối gỗ, giống như con rối gỗ này thật sự sống dậy: “Chào hai vị, có muốn xem một vở kịch rối gỗ đặc sắc hay không?”
Thư Ly hừ lạnh một tiếng, không muốn lãng phí thời gian, giơ nắm đ.ấ.m lên lập tức vọt tới.
Rối gỗ Kỳ Kỳ vội lui về phía sau: “Vội vàng như vậy sao? Trò hay sắp bắt đầu rồi.”
“Ba.”
“Hai.”
“Một!”
Trong phút chốc, hai chân và nắm đ.ấ.m đang giơ lên của Thư Ly đã bị khống chế, sau khi nhìn kỹ, cô phát hiện nơi này có những sợi tơ vô hình được giăng khắp nơi, nếu không có bộ áo giáp kiên cố trên người các cô, thì các cô đã bị cắt ra thành từng mảnh rồi.
Chẳng qua cũng chính vì như thế nên bộ áo giáp càng trở nên bó sát người hơn, Thư Ly nhướng mày, hơi dùng chút sức lực đã thoát khỏi khống chế, tiếp tục đi về phía trước.
“Tiếp theo, mời các diễn viên lên sân khấu đi nào!”
Vừa dứt lời, không biết từ chỗ nào bay tới từng con rối nhanh chóng cắt qua bóng đêm, vọt tới trước mặt của Thư Ly và Tống Xuân. Hai người giơ nắm đ.ấ.m lên công kích, nhưng mấy con rối gỗ này lại là nhiều đến mức ngoài ý muốn, cuồn cuộn không ngừng bay ra từ trong bóng tối.
Giống như bắt được nhược điểm của hai người, những con rối gỗ này liên tục bay lượn trước mắt các cô.
Ngay sau đó, một đôi mắt gỗ trang bị camera nhìn chằm chằm về phía Tống Xuân.
Tống Xuân: “...!”
Trong chớp mắt, đôi mắt này đột nhiên vỡ vụn.
Cô ta có thể thoát khỏi được một kiếp.
Tập trung nhìn lại, chẳng biết từ khi nào lão Ngụy đã chạy ra tới đây, một đ.ấ.m giơ lên đã đánh nát con rối gỗ chắn ở trước mắt cô ta.
Đồng tử Tống Xuân đột nhiên co rút lại: “Lão đại?!”
Các cô hiện tại đang mặc áo giáp còn không thể thoát khỏi hoàn cảnh khó khăn, anh ấy lại cứ lộ diện ra như vậy, không phải là đang tự tìm đường c.h.ế.t sao?
Nghĩ đến đây, Tống Xuân vội vàng dùng thân thể che chở cho anh ấy.
“Lão Ngụy, anh điên rồi sao!” Thư Ly cũng đang trách cứ.
Nhưng quay đầu lại nhìn, người đàn ông phía sau kính chắn gió không phải là lão Ngụy à?
Sao lại như vậy, làm sao lại có đến hai lão Ngụy cơ chứ?
Không để cho Thư Ly suy nghĩ nhiều, mắt thấy một con rối gỗ đang lao tới, cô vội vàng giơ tay che mắt, tay không ngừng bóp nát.
Trong lúc nhất thời, ba người đều ở trong đội hình rối gỗ đánh nhau vô cùng hỗn loạn.
Lý Húc ngồi trong xe lẳng lặng nhìn một màn này, đôi mắt hồ ly đầy vẻ khinh thường. Thừa dịp bên kia đang náo nhiệt, ông ta yên lặng móc ra cây s.ú.n.g màu trắng bạc, vặn chốt bảo hiểm, chậm rãi dời đầu s.ú.n.g ra ngoài cửa sổ.
Một giây sau, bùm! Phảng phất giống như hoa sen màu lam ầm ầm nở rộ, lại như rồng bơi trong nước tùy ý bay lượn, tiếng s.ú.n.g đột nhiên vang lên lao về phía trước.
Mang theo một loại khí thế không để ý đến sự sống c.h.ế.t của đồng đội, ngọn lửa màu xanh lam bao trùm tất cả mọi người ở trong đó.
“Thua rồi thua rồi.” Thợ rối gỗ hoảng sợ trừng mắt, vội vàng xoay người chạy trốn.
Cũng không thèm lấy đi con rối gỗ Kỳ Kỳ.
Ngọn lửa thiêu đốt không chừa một ngọn cỏ, đám rối gỗ vui vẻ tất cả đều bị thiêu thành tro tàn.
Mặc dù trên người mặc áo giáp, nhưng nhiệt độ cực kỳ cao vẫn khiến cho Thư Ly cảm thấy không thoải mái. Đợi đến khi tỉnh táo lại, ánh sáng xanh tản đi, cô ta mới phát hiện bốn phía chỉ còn lại một mình mình.
Tống Xuân còn trẻ nhiệt huyết dâng trào, thấy bóng lưng người thợ rối gỗ chạy trốn liền không ngừng đuổi theo, muốn nhân cơ hội diệt trừ sự uy h.i.ế.p lớn này.
Khi Thư Ly nhìn lại, cô ta chỉ nhìn thấy bóng lưng của Tống Xuân hiện lên ở khúc cua.
“Tống Xuân, cô trở về cho tôi!” Lão Ngụy vội vàng xuống xe đuổi theo.
Thư Ly cũng đuổi theo.
Lý Húc lạnh lùng nhìn sự ngu xuẩn của bọn họ, nhẹ nhàng thổi đi làn khói từ họng súng, rồi thu hồi s.ú.n.g về lại bên hông.
Nhưng khi lão Ngụy và Thư Ly chạy tới giao lộ thì đã bị hình ảnh quỷ quái làm sững người. Một người đàn ông có thân hình cao lớn như một người khổng lồ đang khiêng Tống Xuân cùng với thợ rối gỗ, bên cạnh còn có một người đàn ông mặc áo sơ mi sọc, trong tay cầm một cây sáo dài màu xanh lá cây.
Hai bên cách cạm bẫy giằng co với nhau.
“Hôm nay đã quấy rầy mọi người rồi, chúng tôi đã lấy được tình báo mong muốn, tạm biệt.”
Người đàn ông nho nhã lễ độ, cười liếc mắt nhìn Tống Xuân trên vai người đàn ông khổng lồ, giơ sáo lên thổi một giai điệu quỷ dị.
Lão Ngụy vội vàng che lỗ tai lại.
Mắt thấy mấy người này muốn đi, Thư Ly nhanh chóng lao tới, rồi lại bị những sợi tơ không dễ phát hiện trói c.h.ặ.t t.a.y chân. Ánh mắt của cô ta đột nhiên hung ác, dùng sức xé rách những sợi tơ này.
Người đàn ông thả cây sáo xuống, cúi đầu cười: “Không cần gấp, chúng ta sẽ sớm gặp lại thôi.”
Thấy đối phương kiêu ngạo như thế, lão Ngụy thầm mắng một tiếng, lập tức đổi phương hướng chạy trở về trong xe.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/toi-mang-theo-dam-nhai-con-o-nha-tre-di-cau-sinh/chuong-265.html.]
Vừa mới chuẩn bị lái xe đuổi theo đã bị chiếc xe việt dã màu trắng phía trước xông tới ngăn lại.
“Lý Húc, ông tránh ra cho tôi!” Lão Ngụy thò đầu ra la lớn.
Dường như cảm thấy mở cửa sổ mắng chửi là bất lịch sự, trong máy truyền tin truyền đến giọng nói vô cùng bình tĩnh của Lý Húc: “Thật sự là một người cấp trên hết lòng với cấp dưới, cô ta ngu xuẩn anh cũng ngu xuẩn như vậy, anh muốn đi c.h.ế.t vì cô ta sao?”
Lão Ngụy: “......”
Một câu nói quái gở của ông ta đã khiến cho Lão Nguỵ đột nhiên trở nên thanh tỉnh, đôi mắt anh ấy lóe lên, sau khi suy nghĩ một lúc thì buông lỏng chân ga.
Lúc này, Thư Ly đi tới gõ cửa sổ xe Lý Húc, tháo mũ bảo hiểm xuống: “Khẩu s.ú.n.g của ông đã được cải tạo rồi sao?”
Từng là một nhân viên tinh lọc cao cấp, cô biết s.ú.n.g do căn cứ phát ra sẽ không có uy lực lớn như vậy.
Lý Húc ừ một tiếng, cũng không có ý định giấu giếm.
Lão Ngụy cũng biết cây s.ú.n.g này của Lý Húc được cải tạo ở trong một cửa hàng sửa chữa, uy lực lớn như vậy, ngay cả phòng ốc cũng bị cháy hỏng hơn phân nửa, nhưng ông ta vừa rồi nổ s.ú.n.g lại không có nửa điểm do dự, rõ ràng không để mạng sống của ba người bọn họ vào trong mắt.
Anh ấy lại hét lên một tiếng: “Này, vừa rồi ông không sợ sẽ không cẩn thận g.i.ế.c c.h.ế.t chúng tôi sao?”
“Hai người bọn họ có áo giáp bảo vệ tất nhiên là sẽ không có việc gì rồi, còn về phần anh...” Lý Húc hừ lạnh, “Lúc trước thì ở trong xe, một lát sau lại từ trong xe đi ra ngoài, ai biết đang dùng loại yêu thuật gì, c.h.ế.t thì c.h.ế.t thôi.”
Nhắc tới điểm này, ngay cả Thư Ly cũng thấy khó hiểu, vì thế truy hỏi: “Đúng rồi lão Ngụy, vừa rồi anh làm sao vậy, sao lại có đến hai người đều là anh?”
“Hả.....”
Lão Ngụy bỗng nhiên nghẹn lời.
Đây là kỹ năng đặc thù của người chơi tận thế như anh ấy, có thể dựa vào ý thức tạo ra ra phân thân, trong vòng trăm mét anh ấy chỉ cần dựa vào thao tác từ xa là có thể làm cho phân thân giống như anh ấy đánh ra đòn tấn công rất là mạnh mẽ, vả lại phân thân này không tồn tại ý thức, cho dù có bị lộ ra ở trong tầm mắt của con rối gỗ Quỷ Tạp Tử cũng có thể bình an vô sự.
Thời điểm không gặp phải nguy cơ gì, anh ấy vẫn luôn cố ý che giấu, hôm nay cũng là bất đắc dĩ mới lấy ra.
Lấy cớ tranh thủ thời gian làm nhiệm vụ, anh ấy cười ha ha nói sang chuyện khác. May mà Lý Húc và Thư Ly đều không phải loại người truy hỏi đến cùng, thấy anh ấy không muốn nói cũng không hỏi nữa.
Sau khi báo cáo với cấp trên Tống Xuân bị bắt, hai người lái xe tiếp tục chạy tới địa điểm làm nhiệm vụ.
*
Bên kia, Diệp Thạch Lục đang đứng thẳng tắp phụ trách bảo vệ con đường chạy trốn quan trọng của bệnh viện, đôi mắt nhìn thẳng phía trước.
Thích Mê phụ trách khu vực bên kia, hai người cách nhau hai ba mét đưa lưng về phía nhau, đồng nghĩa với việc giao lưng cho đối phương.
Máy truyền tin bên hông bọn họ đều được chuyển tới kênh công cộng.
Sau khi nghe được tin Tống Xuân bị kẻ phá hoại bắt đi, hai người yên lặng quay đầu lại liếc mắt nhìn nhau.
Diệp Thạch Lục lo lắng nói, “Không đúng, trước kia chưa từng xuất hiện qua tình huống nhân viên tinh lọc bị bắt đi, bọn họ đều bị g.i.ế.c hại ngay tại chỗ, bọn chúng lại bắt Tống Xuân đi để làm gì?”
Nguyệt
Thích Mê cũng không hiểu, nhưng cô tin đối phương tuyệt đối chúng sẽ không vô duyên vô cớ làm chuyện như vậy: “Bọn chúng làm như vậy chắc chắn có mục đích.”
Bọn chúng bắt Tống Xuân mang đi chẳng lẽ là muốn thu hoạch cái gì sao?
Cô nhớ tới lần cuối cùng nhìn thấy Tống Xuân, nét mặt của Tống Xuân rất kì lạ, giống như có điều gì muốn nói đối với chuyện cô muốn trở thành nhân viên tinh lọc, nhưng lại không thể nói ra miệng.
Sau khi Tống Xuân được phục chức, liệu có phải cô ta đã biết được một số chuyện thông tin nội bộ mà trước đây chưa từng được biết hay không?
Cô đang nghĩ tới đây, bỗng nhiên bị giọng nói của Diệp Thạch Lục cắt đứt suy nghĩ.
“Cô cảm thấy trận chiến lần này chúng ta có thể thắng được hay không?” Anh ta nhỏ giọng hỏi.
Thích Mê hơi liếc mắt, nhìn chằm chằm vào bóng lưng của Diệp Thạch Lục.
Thấy cô chậm chạp không trả lời, Diệp Thạch Lục lại nhìn thẳng phía trước hỏi thêm một lần nữa: “Cô cảm thấy chúng ta có thể thắng được không?”
“Anh cảm thấy thế nào?” Cô thu hồi ánh mắt, hỏi ngược lại.
Đôi mắt của Diệp Thạch Lục khẽ động: “Tôi đang hỏi cô mà.”
“Muốn nghe sự thật không?”
“Tất nhiên là muốn rồi.”
“Tôi thấy trận chiến này quá sức với chúng ta.”
“…”
Lời nói thẳng thắn như vậy khiến cho lòng của Diệp Thạch Lục trầm xuống. Thật ra anh ta đã cảm thấy có chút dự cảm không tốt, nên mới hỏi Thích Mê để tìm kiếm hy vọng, không nghĩ tới lại nghe được một đáp án trắng trợn như vậy.
“Anh đừng chê tôi nói chuyện khó nghe, theo sự hiểu biết từ trước đến giờ của tôi, những kẻ phá hoại bên đó quả thật mạnh hơn rất nhiều, bọn chúng dựa vào thể chất ô nhiễm mạnh mẽ của mình, có thể đem bất cứ loại đồ vật gì có chứa số liệu biến thành Quỷ Tạp Tử, cho dù là đồ vật nhỏ như một tấm thẻ, hay thậm chí là một loại thanh âm,
đều có thể sinh ra sự uy h.i.ế.p đối với chúng ta. Mà chúng ta bên này mặc dù có người mặc áo giáp, nhưng mà con người dù sao cũng phải hít thở, trên áo giáp cũng phải mở ra hai cái lỗ nhỏ, điều đó có thể trở thành nhược điểm trí mạng.”
Nói tới đây, Thích Mê ngừng nói, đầu óc đột nhiên sáng suốt.
Trước mắt mà nói, người mặc áo giáp được coi là con át chủ bài của căn cứ, bởi vì trên người mặc áo giáp cho nên Quỷ Tạp Tử bình thường sẽ không tiếp xúc được, làm cho năng lực tác chiến được tăng lên rất nhiều.
Đối phương muốn tiến công, thì chỉ cần đem con át chủ bài lợi hại này đánh bại, như vậy việc quét sạch căn cứ sẽ không thành vấn đề.
Chẳng lẽ Tống Xuân... là người mặc áo giáp bị đối phương mang về nghiên cứu sao?
Cô cảm giác đầu óc của mình nổ bùm một cái.
Lúc ấy cô bị bại trận cho nên tâm trạng không tốt, đầu óc dường như quay cuồng, hiện tại vừa suy nghĩ lại, người mặc áo giáp ở chung một chỗ với Lý Húc lúc đó, không phải Tống Xuân thì còn có thể là ai?