Tôi Mang Theo Đám Nhãi Con Ở Nhà Trẻ Đi Cầu Sinh - Chương 262
Cập nhật lúc: 2025-03-29 08:56:58
Lượt xem: 5
Thích Mê nhanh chóng lùi về phía sau.
“Ai nha, nhân viên tinh lọc mới mà phản ứng nhanh vậy sao.” Bóng người trong tia hồng ngoại rơi xuống đất, chậm rãi đứng dậy.
Thích Mê khẽ nhíu mày, cô để ý đây không phải là nhiệt độ phân bố của người bình thường.
Người sống bình thường, từ đầu đến chân phải là màu đỏ hoặc màu cam vàng, đôi lúc mới có màu lam hoặc màu xanh lá, nhưng cũng chỉ phân bố rất nhỏ, mà người trước mắt này, trừ phần đầu là màu đỏ tươi như m.á.u ra, tứ chi hắn tất cả là màu xanh đậm quỷ dị.
Cô tháo kính xuống, trước mắt thình lình xuất hiện người đàn ông có nửa mặt toàn là đốm đen. Người đàn ông đang nghịch con d.a.o quân đội Thụy Sĩ trong tay, chốc b.ắ.n ra lưỡi kéo nhọn, chốc lại b.ắ.n ra d.a.o găm sắc bén.
Sau vài giây tự hỏi, Thích Mê sờ bên hông.
Người đàn ông trước mắt này, hẳn là [Kẻ Phá Hoại] mà Diệp Thạch Lục từng nhắc đến.
Người đàn ông mặt đen cười nguy hiểm, quét mắt qua n.g.ự.c Thích Mê: “Không đeo huy chương năm cánh, nhân viên tinh lọc mới vào à? Vậy mày đúng là xui xẻo, vừa mới nhậm chức đã đụng trúng tao.”
Nguyệt
“À? Phải vậy không?” Thích Mê buông tay, khiến thùng dụng cụ rơi thẳng xuống đất, tiện tay rút d.a.o bên eo.
Mấy ngày trước rảnh rỗi cô đã tìm nguyên liệu làm ở cửa hàng sửa chữa, khác với vũ khí tận thế lần trước, sau khi dùng nguyên liệu cao cấp hơn, con d.a.o cô tạo ra càng cao cấp hơn.
Thân d.a.o hợp thành từ một chuỗi các lưỡi dao, được nối với nhau bằng sợi dây thừng bạc ở giữa, tụ lại thành đao mà tách ra thành roi, khi xoay chuôi dao, lưỡi d.a.o sẽ đan xen nhau và cố định lại, tạo ra hình dạng một quả cầu dao.
Ba loại vũ khí cận chiến, tầm vừa, xa chiến, cô có thể chuyển đổi theo ý muốn được.
Người đàn ông mặt đen thấy thế, không khỏi thốt lên: “Còn mang cả dao, hóa ra đã sớm chuẩn bị rồi.”
Đôi mắt Thích Mê nhìn anh ta: “Anh muốn g.i.ế.c tôi sao?”
Người đàn ông mặt đen nắm d.a.o trong tay, nghiêng đầu: “Mày nhìn không rõ hả?”
Thích Mê cong môi, nếu xác định mục đích đối phương rồi thì không cần phải nhân từ nương tay nữa, cô nhanh chóng ném d.a.o tấn công trước.
Không nghĩ đến d.a.o ngắn biến thành roi dài, người đàn ông mặt đen đổi sắc mặt, vội nhảy lên mái nhà trên, sau đó ném con d.a.o quân đội Thụy Sĩ tấn công Thích Mê.
Thích Mê xoay người giơ roi, con d.a.o quân đội Thụy Sĩ bị đánh rớt sang một bên, cô nhanh chóng sử dựng kỹ năng tấn công của minh, đánh mạnh vào lưng người đàn ông mặt đen.
Máu trào ra, lưỡi d.a.o nhuộm một màu đỏ lớn.
Người đàn ông mặt đen nhảy xuống đất, sờ soạng m.á.u phía sau lưng rồi ngửi, cười xán lạn hơn.
Thích Mê cau mày: “Anh không có cảm giác đau?”
“Mày nói xem? Người rối loạn nhận thức có thứ này không?” Người đàn ông mặt đen nhìn chằm chằm cô, lấy ra một chồng danh thiếp từ trong túi, ngón tay triển khai trong nháy mắt, những tấm danh thiếp như quạt xếp đủ màu nằm trên tay.
Thích Mê nghi ngờ, đang tự hỏi, thì thấy những tấm danh thiếp đó giống như nữ thần rải hoa phóng đến. Chuông cảnh báo vang lên trong đầu, cô vội xoay đao ngăn lại.
Kẻ Phá Hoại sở dĩ được gọi là Kẻ Phá Hoại, bởi vì bọn họ là ngọn nguồn ô nhiễm lớn nhất, là Quỷ Tạp Tử di động.
Phàm là vật bị anh ta đụng vào sẽ bị ô nhiễm, đặc biệt là những loại chứa số liệu, chỉ cần bị chạm vào cho dù là làn da thì những tấm danh thiếp nhìn thì bình thường sẽ mở ra kết giới trong nháy mắt, kéo ý thức người đó vào trong thế giới.
Một khi ý thức đã vào kết giới, thân thể không có năng lực phản kháng, chỉ có thể rơi xuống kết thúc là chết.
Mà đáng sợ hơn nữa, những tấm danh thiếp tuy bị d.a.o roi che ở bên ngoài, nhưng vẫn bị lưỡi d.a.o sắc bén cắt, một tấm biến thành hai nửa, hai nửa biến bốn phần, càng lúc càng nhiều, đến cuối lấp đầy cả bầu trời.
Giờ khắc này, Thích Mê mới chân chính cảm nhận được cái nguy hiểm của tận thế.
Trong lúc đánh nhau, Kẻ Phá Hoại chỉ dựa vào việc mang theo năng lực ô nhiễm ném một ít đồ đến chỗ cô, thậm chí không cần động thủ, chỉ cần ném đồ có số liệu lại đây, cô bên này tránh còn không kịp, huống chi là chạy đến tấn công.
Sắc mặt Thích Mê trầm xuống. Lần đầu tiên cô bị áp chế đến bó tay bó chân như vậy, cũng không dám dừng vung d.a.o roi, sợ một tấm danh thiếp bay đụng vào người mình.
Khi cô vẫn đang nghĩ bước tiếp theo làm gì, một chùm sáng màu lam đột nhiên nổ tung trước mặt.
Cô hơi giật mình, mùi m.á.u và một mùi hôi bỗng nhiên xộc vào xoang mũi, cách rất gần, nồng nặc như vậy, chắc chắn thuộc về người đàn ông mặt đen vừa rồi.
Ngay sau đó, tiếng bước chân vừng vàng từ xa đến gần, khiến cho mặt đất hơi rung chấn, tiếng kim loại cọ xát vào nhau vang lên, cô cảm giác được roi d.a.o trong tay bị nắm lấy.
Tỉ mỉ nhìn lại, một người mặc giáp đen đang giữ roi d.a.o của cô.
Đại khái có thể xác nhận đây là một con người khoác áo giáp kim loại trải rộng toàn thân, ngoài hai lỗ thủng ở trên mắt ra, từ trên xuống dưới không có bất kì khe hở nào khác.
Có thể là do tay giáp quá nặng, người kia cố sức vẫy tay, nghiêng người một bước lộ ra phía sau, để Thích Mê nhìn thấy t.h.i t.h.ể mất đầu trên mặt đất.
Đáy mắt Thích Mê hiểu rõ: “Kẻ Phá Hoại chết, đồ vật bị hắn lây nhiễm cũng mất hiệu lực theo?”
Áo giáp phát ra tiếng ừ rầu rĩ.
Thích Mê khởi động cánh tay, nhìn vụn giấy bị cô c.h.é.m đầy đất, nhẹ nhàng thở ra.
“Gặp Kẻ Phá Hoại mà không báo cáo, cô cho mình là vô địch à?” Cách đó hơn mười mét, giọng điệu kỳ quái truyền đến. Lý Húc cầm khẩu s.ú.n.g trắng bạc, trên mặt vẫn là nụ cười như không cười, “Nếu không phải tôi tuần tra gần đây nghe thấy tiếng động, e là cô không sống nổi đâu.”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/toi-mang-theo-dam-nhai-con-o-nha-tre-di-cau-sinh/chuong-262.html.]
Thích Mê hơi quay đầu đi, lễ phép cười: “Cảm ơn.”
Cô không thích cách Lý Húc nói chuyện, nhưng cô thừa nhận, lần này là cô khinh địch, giống như Lý Húc nói nếu không phải ông ta kịp thời chạy đến, việc cô bị kéo vào kết giới cũng chỉ là vấn đề thời gian.
Một câu cảm ơn ân nhân, không thừa.
Lý Húc đeo lại s.ú.n.g bên hông, không động lòng gì với lời cảm ơn của cô, cặp mắt hồ ly vẫn khinh thường như cũ: “Tôi đã báo cáo bệnh viện tới đây tiêu độc cho cô rồi, trong lúc cô đứng chỗ này, đừng đụng vào cái gì hết.”
“Biết.”
Lý Húc hừ lạnh một tiếng, nhìn về phía người mặc giáp: “Cô cũng chạm vào đồ của cô ta, chờ đây tiêu độc xong thì quay về.”
Người mặc giáp chầm chậm quay người, gật đầu.
*
Cùng lúc đó, tại căn cứ.
Nhân viên tinh lọc cao cấp vừa được thăng chức - lão Ngụy xụ mặt, theo sau trưởng căn cứ Loki.
Anh ấy mới vừa thay huy chương ba sao đã đưa ra yêu cầu với Loki, hy vọng anh ta điều động cấp dưới ban đầu Tống Xuân từ trong tay Lý Húc của mình về đây, nhưng Loki không đồng ý và nghiêm túc nói Tống Xuân đã chuyển sang Lý Húc rồi thì sẽ không được điều động lại nữa.
Nói xong, anh ta thần bí mang theo lão Ngụy, dẫn anh ấy tới một nơi chưa bao giờ đến.
Nơi này chật chội lại âm u, chỉ người có thân phận là nhân viên tinh lọc cấp cao và trưởng căn cứ mới có thể đi vào.
Cảm giác sau lưng quá mức yên tĩnh, Loki quay đầu lại nhìn lão Ngụy, cười trấn an: “Đừng không vui như vậy trưởng quan Ngụy, hôm nay vừa mới thăng chức không phải nên vui vẻ một chút sao? À, hay anh sợ nhân viên tinh lọc sơ cấp Tống Xuân kia bị trưởng quan Lý bắt nạt, anh không cần lo lắng, trưởng quan Lý sẽ không làm vậy đâu.”
“Ông ta?” Lão Ngụy cười nhạt một tiếng, “Tôi toàn nghe nói ông ta cho người ta đeo xích chó trên cổ, đấy không phải là bắt nạt à?”
Loki chép miệng tự hỏi một lát, lời nói ẩn ý: “Về cái này, tôi nghĩ anh sẽ hiểu được ngay thôi.”
“Hả?”
Lão Ngụy còn đang cân nhắc lời này nghĩa là gì thì bỗng nghe thấy bên tai cất lên một giọng nữ máy móc, giây tiếp theo, tấm cửa sắt che đằng trước chậm rãi mở ra, ập vào mặt mùi nấm mốc với mùi m.á.u tanh hôi hỗn tạp.
Đó là một căn phòng giống như nhà tù cổ đại, hai bên trái phải ngăn cách bởi lưới sắt thô dày đặc cùng những lỗ thủng, lộ ra con đường rộng hơn một mét, trên trần nhà chỉ có một cái đèn mờ nhạt, đèn soi mờ ảo, cảm giác có thứ gì bị giấu trong bóng tối.
Loki nghiêng mình, nhường ra một đường nói: “Vào xem đi.”
Áp lực không tên làm tim lão Ngụy bỗng chốc nặng xuống, anh ấy hoài nghi nhìn lướt qua vẻ mặt Loki, chậm rãi bước về phía trước. Vừa đặt chân xuống đất, đôi đế giày da phát ra tiếng, đó là tiếng động duy nhất trong khoảng không gian này.
Ánh sáng u ám không ngăn được những khuôn mặt quen thuộc kia, có nam có nữ, có lớn tuổi có trẻ tuổi… Lão Ngụy nhớ rõ những người này, bọn họ đã từng là nhân viên tinh lọc, thậm chí còn là đồng đội từng kề vai sát cánh.
Ký ức ngày xưa quay trở lại, không biết vì sao mà những người đã từng nhiệt huyết, nay lại như rối gỗ mất hồn bị xích sắt trói tay chân.
Giống như chó bị nhốt trong chuồng.
Lão Ngụy hít một hơi, bất tri bất giác đã đi đến phòng cuối cùng.
“Cuối cùng cũng đã thăng lên nhân viên tinh lọc cao cấp rồi, chúc mừng anh nha Lão Ngụy.” Trong căn phòng cuối cùng kia, truyền đến một tiếng cười khẽ không rõ cảm xúc. Giọng nói trong trẻo mà hào sảng cất lên khiến cho sợi dây trong tâm trí lão Ngụy đứt gãy.
Anh ấy nhớ rõ giọng nói này, là lão đại cũ của anh ấy, nhân viên tinh lọc cao cấp trẻ tuổi nhất căn cứ, Thư Ly.
Đôi mắt lão Ngụy lóe lên, không ngừng đi lên trước.
Cùng một đường xem ra cảnh sắc tương đồng, áp lực nặng nề trong căn phòng ấy.
Thư Ly ngồi dưới đất, tay chân và cả cổ bị quấn xích sắt, sợi tóc gợn sóng tán loạn che hơn phân nửa khuôn mặt cô ấy, tinh thần suy sụp mỏi mệt, hoàn toàn không còn dáng vẻ mạnh mẽ giỏi giang như xưa nữa.
Lão Ngụy hơi hé miệng, lúc nói thành lời mới biết giọng mình hơi khàn khàn: “Sao cô ở chỗ này?”
Thư Ly cười cười, vén tóc ra sau tai, xích sắt phát ra tiếng leng keng leng keng.
“Cho cậu xem vũ khí mới nhất của tôi.” Cô ấy chỉ áo giáp đen đứng thẳng phía sau, “Ngầu không?”
Lão Ngụy vẫn nghi ngờ như cũ, lúc này Loki đúng lúc đi tới tiếp chuyện: “Lão Ngụy rất quen những người này nhỉ? Bọn họ từng là nhân viên tinh lọc, và từng vô ý bị ô nhiễm trong nhiệm vụ nào đó, giá trị rơi xuống trung cấp thậm chí là rơi vào hỗn loạn, mà theo luật của căn cứ, tình huống của bọn họ không thể đảm nhiệm trách nhiệm nhân viên tinh lọc, chỉ có thể làm [Nanh] để căn cứ lợi dụng một lần nữa.”
“Nanh?” Lão Ngụy nhăn mày càng sâu, đây là lần đầu anh ấy nghe đến cách gọi này.
Loki biết điều anh đang khó hiểu, tiếp tục giải thích: “Như là nhân viên tinh lọc trung cấp sẽ trang bị súng, nhân viên tinh lọc cao cấp sẽ trang bị công cụ điều tra, [Nanh] là một loại trang bị hình người cho nhân viên tinh lọc cao cấp, chuyên phụ trách việc tác chiến những kẻ khó chơi giống [Kẻ Phá Hoại]...... Như anh đang thấy đấy, bọn họ dâng m.á.u cho áo giáp, là quân bài mạnh nhất của căn cứ.”
“Cho nên vì tránh cho cành mẹ đẻ cành con, chỉ có người thăng chức trở thành nhân viên tinh lọc cao cấp mới có thể đủ biết bí mật này.” Loki vỗ vai lão Ngụy, “Đến đây đi trưởng quan Ngụy, việc này không nên chậm trễ, hiện tại anh hãy chọn [Nanh] anh muốn dùng đi.”
Lão Ngụy: “...”
Suy nghĩ của lão Ngụy vẫn còn dừng lại ở câu ‘lấy m.á.u nuôi giáp’ của Loki, do ánh sáng ảm đạm nên anh chưa nhìn kỹ, hiện tại nhìn lại, anh mới nhận ra xích trói trên người Thư Ly không phải món xích sắt bình thường, từ chỗ màu đen lộ ra là m.á.u tươi chảy xuôi xuống!