Tôi Mang Theo Đám Nhãi Con Ở Nhà Trẻ Đi Cầu Sinh - Chương 261
Cập nhật lúc: 2025-03-29 08:56:32
Lượt xem: 4
Trịnh Viện Viện không thể từ chối được, chỉ có thể nói cảm ơn thêm lần nữa.
Lão Ngụy lái xe đi sớm về sớm, chỉ trong chốc lát đã mang chiếc bánh sinh nhật đầy trái cây phủ ở trên.
Đội chiếc mũ sinh nhật lên đầu, cắm những cây nến đủ màu sắc, căn phòng được ánh nến chiếu rọi lấp lánh, mộng ảo mà lãng mạn. Trịnh Viện Viện được bọn trẻ giọng trẻ con chúc phúc, trong tận thế chưa từng bước vào trước đây, cô đã vượt qua tuổi ba mươi.
Mọi thứ như không chân thật.
Đêm đó, kết thúc sự náo nhiệt, sau khi dỗ bọn trẻ đang hưng phấn đi ngủ, hai người Thích Mê và Trịnh Viện Viện giống như bóng cao su xì hơi nằm liệt trên sô pha.
“Sáng mai còn phải huấn luyện đấy, nghỉ ngơi sớm một chút đi.” Thích Mê đánh vỡ sự an tĩnh trước, ngồi dậy nói.
Trịnh Viện Viện mở miệng: “Cô Thích, cô có muốn dạy bọn nhỏ một ít kỹ thuật phòng thân không?”
Nguyệt
Thích Mê nghĩ một chút, cảm thấy có thể thử một lần, vỗ vai cô ấy: “Nhiệm vụ quang vinh này giao cho con, học trò nhỏ.”
“Vâng, cô giáo~”
“......” Tay Thích Mê cứng lại.
Hai người như nghĩ đến cái gì, đồng thời im lặng.
Sự kiện xảy ra cuối cùng ở đêm tận thế kia phảng phất là lưỡi đao sắc bén, dễ dàng xé rách lớp bảo hộ mà Thích Mê khổ tâm dựng lên, hiện ra chân tướng m.á.u chảy đầm đìa.
Việc cô đã nói dối bọn trẻ, cũng cố tình giấu Trịnh Viện Viện và Đỗ Thụy, đột nhiên bị xé toạc ra không kịp dè chừng.
Mà đầu sỏ gây tội, chính là người thầy cô gọi suốt ba năm.
Thích Mê nhàn nhạt hạ khóe miệng, thu tay.
Trịnh Viện Viện thuận thế ngồi dậy.
Không khí bỗng trở nên trầm xuống, như đông cứng lại, khô cằn lắng đọng bốn phía.
Hai người cúi đầu ngồi hai bên sô pha, không biết đang nghĩ gì.
Thật lâu sau, Thích Mê cúi đầu càng thấp hơn, mở miệng xin lỗi: “Xin lỗi…”
Mặc dù là thật lòng, nhưng nói xong cô cảm thấy nó chẳng có ý nghĩ gì, đây là chuyện sống chết, một câu ‘Xin lỗi’ sao có thể xí xóa hết được?
Trịnh Viện Viện giật mình, tiện đà cười khẽ: “Chuyện đó có liên quan gì đến cô đâu?”
Thích Mê: “Cô hẳn đã đoán được, lần này mọi người xuyên đến tận thế là vì tôi, vì người kia muốn trả thù tôi, nên cô và Đỗ Thụy còn cả bọn trẻ bị liên lụy……. Tôi biết xin lỗi không có tích sự gì, cho nên tôi bảo đảm với mọi người, chỉ cần còn một hơi thở, tôi vẫn sẽ cố gắng hết sức đưa mọi người trở về nhà.”
Cô vẫn cúi đầu như cũ, không dám nhìn vào mắt Trịnh Viện Viện.
Trịnh Viện Viện nhìn chằm chằm cô hai giây, chậm rãi tựa đầu vào vai cô.
Thích Mê ngơ ngẩn.
“Được cô Thích nói bị liên lụy, chứng minh là quan hệ giữa chúng ta cực kì cực kì tốt nhỉ?” Khóe miệng Trịnh Viện Viện dần giương lên, “Nếu đã là bạn thân, vì sao phải xin lỗi chứ? Mọi việc là người kia làm không liên quan gì đến cô cả, cô Thích đã cố gắng bảo vệ chúng tôi rồi, bọn trẻ cũng nhìn ra được, chúng còn nói cô là nữ chiến sĩ siêu ngầu nữa mà.”
Ánh mắt Thích Mê khẽ nhúc nhích, không nói gì.
“Tuy rằng thầy Đỗ và ba đứa trẻ kia không ở bên cạnh chúng ta, nhưng ai có thể khẳng định, họ sẽ gặp nguy hiểm chứ? Nhỡ đâu họ đã đi đến một nơi an toàn rồi thì sao? Tôi thấy cô Thích không cần lo lắng quá đâu.”
Nói rồi, Trịnh Viện Viện đứng dậy, mỉm cười vỗ vỗ Thích Mê, cố ý ra vẻ chị đại phong độ, “Lòng mang hy vọng tiến về phía trước thôi cô gái, ai biết được phía trước có phải là cánh đồng hoa hay không đâu?”
Thích Mê chậm rãi ngẩng đầu, nhìn chằm chằm cô ấy hai giây, cong môi: “Cô đã thay đổi rất nhiều.”
“Phải vậy không?” Trịnh Viện Viện chớp mắt.
Thích Mê gật đầu.
Đến tận thế lúc còn là một cô gái nhỏ luôn khóc lóc sầu muộn mình làm cái gì cũng không tốt, vậy mà bất tri bất giác đã trưởng thành rất nhiều, dần dần lột xác thành bướm, nỗ lực mà tự tin sống.
Ánh sáng tự nhiên phát ra, khiến người ta không rời mắt được.
Lúc này, hai người nghe thấy cửa phòng ngủ phát ra tiếng kẽo kẹt. Nhìn lại nơi phát ra tiếng, Vu Kiều Kiều mặc một bộ đồ ngủ đáng yêu đi ra.
“Mẹ ơi, con không ngủ được, con muốn biết kia là cái gì.” Vu Kiều Kiều giơ tay chỉ về phía đỉnh đầu Trịnh Viện Viện.
Tim Trịnh Viện Viện lộp bộp một chút, vội đưa tay lên sờ, vừa sờ vừa hỏi Thích Mê bên cạnh: “Trên đầu tôi có cái gì hả?”
Từ khi biết con gái mình có năng lực nhìn thấy quỷ, ngay cả với nơi Vu Kiều Kiều nhìn lâu hơn một chút cô ấy đều cảm thấy lạnh cả sống lưng, càng không phải nói đến đứa bé này đột nhiên không ngủ được mà bước ra, chỉ vào đỉnh đầu cô ấy.
Thật đúng là tê dại da đầu.
Thích Mê đứng dậy nhìn nhìn, không có gì, nghiêm túc nhìn Vu Kiều Kiều: “Con thấy cái gì? Con miêu tả một chút đi.”
Vu Kiều Kiều giương mắt nhìn trong chốc lát, rồi khoa tay múa chân miêu tả: “Là một quả bóng xù xù đen tuyền, lớn như này, nhưng mà cử động, nó nhảy tới nhảy lui trên đầu mẹ.”
Trịnh Viện Viện muốn điên luôn rồi: “Còn nhảy tới nhảy lui?!”
Vu Kiều Kiều ừ một tiếng, không nghe ra Trịnh Viện Viện đang sợ hãi, vẫn phát sóng tình hình hiện tại của quả bóng đen: “Nó vẫn đang lăn lộn á.”
“!!!”
Trịnh Viện Viện hét lên, từ trên sô pha nhảy dựng lên, không rảnh lo hình tượng, đôi tay phủi liên tục đầu.
Nhưng cô ấy không thể chạm vào quả bóng đen, cho nên bất kể cô ấy dùng lực như nào hất nó xuống, thứ kia vẫn dính chặt trên đỉnh đầu cô ấy.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/toi-mang-theo-dam-nhai-con-o-nha-tre-di-cau-sinh/chuong-261.html.]
“Cô Thích, tôi bị quỷ ám rồi sao?” Trịnh Viện Viện đỏ hốc mắt.
Để tránh chuyện không hay, Thích Mê duỗi tay kiểm tra cô ấy một chút, đột nhiên phát hiện thanh Kỹ năng không còn là không nữa, mà đã xuất hiện kỹ năng mới, khuyên cô ấy yên tâm: “Không sao, cô có kỹ năng, vật nhỏ này chắc là một món triệu hồi linh tinh gì đấy.”
“Không phải quỷ sao?”
“Chắc là không phải.”
Trịnh Viện Viện buông tay, nhẹ nhàng thở ra.
Lí do gì mà chủ nhân Trịnh Viện Viện không nhìn thấy vật nhỏ này, Thích Mê cũng không biết, rốt cuộc trên thế gian này có hàng vạn loại vật triệu hồi, cô không có cùng loại kỹ năng nên rất khó phỏng đoán nó là cái thứ gì. Nhưng có thể xác nhận được, Trịnh Viện Viện đã có kỹ năng, năng lực bảo vệ bản thân cũng tăng mạnh, điều này làm Thích Mê an tâm không ít.
Vì thế sáng sớm hôm sau, cô chỉ một số kỹ thuật cơ bản giúp Trịnh Viện Viện thử thăm dò kỹ năng mới của chính mình.
Chỉ thấy Trịnh Viện Viện ngồi xếp bằng dưới đất, nhắm mắt hít thở đều, chầm chậm nâng tay… Cảm giác trong tay nặng xuống, cô ấy mở to mắt, thấy một quả bóng đen lông xù xù giật giật được triệu hoán ra, giống với những gì Vu Kiều Kiều đã miêu tả, vật nhỏ này giống một cuộn len màu đen, không có mắt mũi miệng.
Tuy rằng không thể nói, nhưng là chủ nhân, Trịnh Viện Viện rất nhanh hiểu được nó đang nói gì.
Đứa nhóc này mang kỹ năng [khống chế ý thức], có thể phát ra sóng điện khó nhận biết và làm cho con người hôn mê hoặc gây xáo trộn nhận thức, là một vật triệu hồi, phận sự của quả bóng đen này là nghe theo lệnh chủ nhân, bảo vệ chủ nhân.
Lúc trước Trịnh Viện Viện đánh nhau với người đàn ông áo xám trong phòng màu lam, là đứa nhóc này ra tay giúp cô ấy, cô ấy mới có thể thoát được.
Trịnh Viện Viện chọc chọc quả bóng đen: “Về sau giúp đỡ nhiều hơn nhé.”
Quả bóng đen nhỏ lăn một cái trong tay cô ấy, lấy hành động để đáp lại.
*
Tám giờ, tại căn cứ, tầng ba.
Thích Mê đã thay xong đồng phục nhân viên tinh lọc và nhận thùng dụng cụ của mình.
Trước kia Thích Mê chỉ mặc bộ đồ thoải mái tùy ý, đây là lần đầu cô mặc đồng phục chỉn chu như này, bộ đồng phục vừa vặn tôn lên vóc dáng duyên dáng của cô, cà vạt phối áo sơ mi trắng không chút lộn xộn thả trước ngực, càng thêm khí chất cấm dục.
Trong ba người mặc tây trang, Hà Khả Nhạc có một miêu tả độc đáo:
Cô ấy, một vận động viên bị buộc phải tham gia sự kiện trang trọng nhưng không quen mặc âu phục.
Trịnh Viện Viện, nữ sinh lén mặc đồ của mẹ vì lý do nào đó.
Thích Mê, một nữ sát thủ cao cấp bí mật tìm mục tiêu và không thất bại lần nào.
Ba người yên lặng đứng trước gương lớn nhìn bản thân, không thể không thừa nhận, bảo sao Hà Khả Nhạc lại miêu tả kỳ dị như thế.
Hôm nay Từ Diệc Phi cố tình tạo kiểu tóc, đứng bên cạnh sửa lại cà vạt, vừa nghe Hà Khả Nhạc miêu tả những từ kỳ quái gì đấy, cũng muốn góp vui: “Vậy cô nói xem tôi mặc bộ này giống cái gì?”
Hà Khả Nhạc không cần nghĩ ngợi: “Giống tên côn đồ được nhà giàu nuôi dưỡng.”
Từ Diệc Phi: “???”
Thạch Thanh Lạc và Quý Linh Trạch đi tới, hai người có quả đầu giống nhau còn đeo kính, giống như song sinh, động tác cũng giống nhau, khi đi qua gương lớn còn đồng loạt giơ tay đẩy mắt kính.
Hà Khả Nhạc với Từ Diệc Phi vừa thấy, cười không ngừng.
Tám người mới đi làm thay đồ xong, lần lượt ra khỏi căn cứ.
Để giúp bọn họ quen với công việc hơn, trưởng căn cứ đã sắp xếp cho bọn họ nhiệm vụ tuần tra trong một cây số, tám người tám hướng, độc lập làm việc.
Nhưng vì đảm bảo an toàn, giữa hai hướng đều có nhân viên tinh lọc trung cấp hoặc cao cấp túc trực, cũng như chú ý hướng đi của bọn họ.
Thích Mê vừa đặt rương xuống xe máy, nghe thấy Trịnh Viện Viện vẫy tay gọi cô: “Thích Mê, có người tìm nè!”
Ngẩng đầu nhìn lại, một bà cụ đầu tóc hoa râm được một người phụ nữ lớn tuổi đẩy, đẩy đến chỗ cô.
Nhận ra kia là bà cụ tốt bụng cho bọn họ ở lại trong phòng bệnh lúc trước, Thích Mê vội vàng tiến lên đón: “Bà, sao bà lại tới đây?”
Bà cụ cong mí mắt nói: “Nghe nói một cô bé tài giỏi đã giúp bà sửa cái đồng hồ, và cũng nghe được cô bé đó gần đây đã trở thành nhân viên tinh lọc, bà đến đây xem, tự mình nói câu cảm ơn.”
Trước khi tham gia kì thi Thích Mê sửa xong đồng hồ thì không tới cửa hàng sửa chữa kia, càng không nghĩ đến chủ của cái đồng hồ là bà cụ hiền từ kia. Vài giây kinh ngạc qua đi, cô nở nụ cười: “Không có gì, chuyện nhỏ không tốn sức thôi ạ.”
Bà cụ lại mặc kệ cách nói cho có lệ của cô, giữ c.h.ặ.t t.a.y cô: “Cái đồng hồ kia bà xem qua cả rồi, hỏng hóc như vậy rất khó sửa lại, cảm ơn cô bé, nếu không phải là cháu thì nó đã bỏ lỡ ngày vui.”
“Mẹ, nhân viên tinh lọc còn phải làm nhiệm vụ nữa, nói trọng điểm thôi.” Người phụ nữ đẩy xe lăn nhắc nhở.
Bà cụ sực nhớ ra, đưa Thích Mê một tấm thiệp mời: “Mấy hôm nữa là ngày kỷ niệm kết hôn của bà, đến chung vui nhé?”
Thích Mê nhận lấy, thiệp mời vẫn còn hơi ấm, chắc hẳn do trên đường được người giữ chặt trong tay, cô gật đầu: “Được ạ, cháu sẽ đi.”
Bà cụ mỉm cười, dặn dò nói: “Làm nhiệm vụ phải cẩn thận nhé, an toàn là trên hết.”
“Vâng ạ.”
Để thiệp mời vào trong túi trong tây trang, Thích Mê đội mũ bảo hiểm trèo lên xe, sau khi vẫy tay tạm biệt hai người, một đường chạy thẳng đến hướng nhiệm vụ.
Mười phút sau, Thích Mê tới địa điểm chỉ định cách căn cứ một km.
Dựa theo những gì đã được học, cô lấy kính cảm biến trong thùng dụng cụ đeo lên, cẩn thận xem xét xung quanh. Kính cảm biến có thể đo lường nhiệt độ cơ thể, nhìn trong phạm vi trăm mét, chỉ cần có nhiệt độ cơ thể sinh vật thì có thể thấy được hết.
Cô lấy điện thoại ra nhìn, xung quanh không hiện chấm đỏ, rồi cô đi đến những căn nhà bỏ hoang trên đường. Mang theo mục đích tìm người, cô đeo găng tay vào, dùng mũi giày đá văng cửa phòng, tra xét từng phòng một.
Bỗng nhiên kính cảm biến phát ra tiếng kêu inh ỏi, Thích Mê giơ tay, tia cảm biến hồng ngoại bắt được bóng người đột nhiên nhảy từ trên nóc nhà xuống.