Tôi Mang Theo Đám Nhãi Con Ở Nhà Trẻ Đi Cầu Sinh - Chương 258
Cập nhật lúc: 2025-03-29 08:49:53
Lượt xem: 4
Hà Khả Nhạc quan sát một lát, gật đầu: "Đúng thật."
Lúc này, trên sân bóng vang lên tiếng điện cắt ngang cuộc trò chuyện giữa hai người, sau đó, một giọng nam cao vút đầy uy lực vang lên, hỏi hai người đàn ông ở phòng màu vàng: "Các anh có thể giải thích tại sao, người cùng phòng với các anh vẫn chưa tỉnh lại?”
Hai người nhìn nhau, một người trong đó cười xấu hổ: “Có lẽ là bởi vì… bọn họ tỉnh lại lâu hơn bọn tôi.”
Khi nghe lý do này, vài tiếng cười lạnh phát ra từ bộ đàm.
Hai người cúi đầu, trên mặt viết lên hai chữ chột dạ.
"Hai người biến căn cứ này thành chỗ nào? Nhà trẻ dỗ trẻ con chắc?” Qua micro, có thể nghe thấy giọng nói tức giận của nhân viên tinh lọc ở đầu bên kia, "Chẳng lẽ các anh nghĩ rằng dù có bước vào kết giới hay không, căn cứ không giám sát được à? Mấy người cũng thông minh đấy, chỉ cần trốn ra ngoài khi mọi người vào kết giới, không giống như như mấy anh bây giờ, ngay cả phòng Quỷ Tạp Tử cũng không cần phá hủy, trước tiên cứ chạy ra đứng chỗ này như không có gì là được!”
Giọng nói tự tin đầy uy lực, đến mức hai người vội vàng quỳ xuống đất, cầu xin: "Xin lỗi chúng tôi sai rồi! Xin hãy cho chúng tôi một cơ hội nữa!"
"Căn cứ không bao giờ thích những kẻ đần độn, huống chi là người gian dối! Hai người các ngươi sẽ bị đưa vào danh sách đen vĩnh viễn, sau này không cần phải quay lại nữa!"
"Chúng tôi biết sai rồi!"
"Hãy cho chúng tôi một cơ hội khác! Làm ơn!"
Hai người vừa khóc vừa kêu xin tha, tự đập đầu vào bãi cỏ xanh đến nỗi bầm tím, chứng tỏ lực đó mạnh đến mức nào.
Nhưng quy tắc là quy tắc, chẳng bao lâu sau căn cứ ra lệnh cho bốn nhân viên thanh tra kéo họ ra ngoài.
Nhìn bộ dáng kích động giãy giụa của hai người, Thích Mê nhướng mày: “Không phải chỉ là nhân viên tinh lọc thôi à, làm đến mức đấy luôn?”
Đây là lời cô lẩm bẩm với bản thân, không ngờ lại nhận được câu trả lời từ Hà Khả Nhạc bên cạnh: “Tất nhiên rồi! Nhân viên tinh lọc đấy nhá, là anh hùng cứu thế, là người bảo vệ nhân loại, cô thử hỏi mấy người trẻ kia xem ai mà không có ý muốn gia nhập căn cứ chứ? Nếu không thì những người vừa rồi sao lại liều mạng thế được? Nhìn xem, bọn họ đã bấm rách vào tay tôi mấy vết nè."
Thích Mê vô thức liếc nhìn cánh tay của cô, nhưng vẫn cảm thấy không thể tin được: “Trên đời này những người muốn trở thành nhân viên tinh lọc đều là để bảo vệ loài người?”
Cống hiến quên mình như vậy?
Hà Khả Nhạc cười nhún vai: “Đó chỉ là câu trả lời phía chính phủ mà thôi, người khác thì không biết, dù sao tôi quan tâm đến công việc nhân viên tinh lọc này là vì tiền lương cao, giờ làm việc tự do, quyền lực vượt trội, quan trọng nhất là cấp trên cũng sẽ cấp cho căn nhà lớn miễn phí để ở!”
Thích Mê hiểu rõ cười cười, cô đoán tám phần mọi người đều có suy nghĩ này.
Bang!
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/toi-mang-theo-dam-nhai-con-o-nha-tre-di-cau-sinh/chuong-258.html.]
Một tiếng động lớn phá vỡ sự im lặng trên sân.
Tiếng đánh nhau phát ra từ căn phòng màu lam.
Thích Mê chạy đến cửa sổ, qua tấm kính, cô nhìn thấy Trịnh Viện Viện đang đánh nhau với một người đàn ông.
Mới một phút trước, Trịnh Viện Viện tỉnh dậy định mở cửa đi ra ngoài, quả đầu rối bù của cô lập tức bị một người đàn ông mặc đồ xám tóm lấy, sau đó anh ta đập mạnh đầu cô xuống đất.
"Trong phòng này có tổng cộng bốn nữ ba nam, tao đã g.i.ế.c ba con đàn bà trong kết giới, vì vậy đứa con gái tỉnh lại nhất định là đứa tao cần tìm!" Người đàn ông cười dữ tợn, "Vẫn muốn ra ngoài à, nằm mơ!"
Trịnh Viện Viện vẫn im lặng, hai tay giữ chặt cánh tay người đàn ông, cố gắng thoát ra.
Đôi mắt của Thích Mê đột nhiên cứng đờ, sắc mặt trầm xuống vòng ra cửa phòng đá tung một cước, tức khắc một tiếng nổ chấn động toàn bộ không gian trống trải.
Thấy cửa không mở, cô lùi lại nửa bước, cử động cổ định đá tiếp thì bộ đàm phía trên bình tĩnh ngăn cô lại: “Nếu thí sinh này muốn vi phạm nội quy thi, mời ra ngoài.”
Thích Mê cười nhạt một tiếng, hoàn toàn không nghe, không chút do dự đá thêm một lần nữa.
Tuy nhiên đúng lúc này căn phòng màu lam đột nhiên mở ra, chân cô đạp vào không trung, khó khăn hạ xuống đất.
Ngẩng đầu lên, người đàn ông mặc quần áo màu xám không hiểu sao đột nhiên nằm trên mặt đất, chàng trai đeo kính đen ăn mặc như học sinh đỡ Trịnh Viện Viện đang bị sốc ra ngoài.
Toàn thân cô ấy run rẩy, ngay khi Thích Mê chạm vào thì co rúm lại trong giây lát, mái tóc rối bù, đôi mắt hạnh tròn xoe vừa ngây thơ vừa đáng thương, ai nhìn vào cũng rung động.
Trịnh Viện Viện từ từ ngẩng đầu lên, những giọt nước mắt đã kìm nén bấy lâu cuối cùng cũng trào ra khi chạm vào Thích Mê, cô ấy ôm chặt Thích Mê, khóc đến gần như tắt thở: “Cô Thích… tôi tưởng…Tôi sẽ không bao giờ gặp lại mọi người được nữa…”
Nguyệt
Nhờ nam sinh cùng phòng màu lam giải thích dăm ba câu về sự việc vừa rồi, Thích Mê mới hiểu ra Trịnh Viện Viện ở trong kết giới đã trải qua cái gì, bảo sao cô nàng khóc đến kinh hồn như vậy, có thể yên ổn đứng đây cùng nhờ ông trời phù hộ.
Rất nhanh, Trịnh Viện Viện đã bình ổn trở lại, rút khăn giấy trong túi ra, nức nở nói: “Như bị con bé Kiều Kiều kia nhập vào ấy, may là tôi mang theo khăn giấy.”
Thích Mê giật giật khóe miệng, nhìn quả đầu hỗn loạn của Trịnh Viện Viện, giơ tay tháo b.í.m tóc đuôi ngựa thấp, vòng ra sau dùng dây chun giúp cô ấy buộc tóc.
Nghe thấy sau lưng có tiếng động, cô mơ hồ quay đầu lại, thấy một người đàn ông thất tha thất thiểu chạy ra từ căn phòng màu lam, thốt lên một câu: “Sống rồi.”
Nghĩ rằng người này chắc là một người sống sót khác, Thích Mê không để tâm đến nữa, sự chú ý chuyển xuống người đàn ông áo xám đang nằm dưới đất.
Dựa theo ký ức của người chứng kiến kính đen, lúc cậu ta tỉnh dậy đã thấy người đàn ông áo xám đang đánh nhau với Trịnh Viện Viện rồi, khi sắp tóm lấy ghế dựa làm vũ khí, không biết đã xảy ra cái gì, người đàn ông áo xám kia tự dưng ngã xuống.