Tôi Mang Theo Đám Nhãi Con Ở Nhà Trẻ Đi Cầu Sinh - Chương 239
Cập nhật lúc: 2025-03-29 08:44:18
Lượt xem: 5
Lão Ngụy ngẩng đầu nhìn cô ta: “Không tệ, đã có thể nhận ra tôi, xem chừng không bao lâu nữa sẽ xuất viện đấy nhỉ?”
“Đúng, không bao lâu nữa tôi sẽ quay lại làm việc!” Tống Xuân nói, cõi lòng đầy mong đợi.
Thích Mê nghi hoặc đánh giá hai người, hỏi lão Ngụy: “Cô ấy thật sự là sĩ quan thanh lọc?”
Cô vẫn tưởng rằng ý thức Tống Xuân hỗn loạn nên đã nói bừa.
Nhưng lão Ngụy lại có thể chứng minh: “Đúng, sĩ quan thanh lọc sơ cấp Tống Xuân, cấp dưới của tôi, trước đó bị dính phải ô nhiễm của Quỷ Thập Tử nên mới tới đây trị liệu.”
Có lẽ do phản xạ có điều kiện, nghe những lời này một cái, Tống Xuân lập tức nghiêm trang đứng chào, ánh mắt tự tin vững vàng, khác hẳn cô gái nửa tiếng trước Thích Mê mới trông thấy.
Lão Ngụy nhướng mày với Thích Mê, tỏ vẻ đắc ý: “Nhìn thấy lính của tôi chưa, thế nào?”
Thích Mê khẽ cười, giơ ngón tay cái lên: “Không tệ.”
Tống Xuân lập tức mở cửa phòng, chào hỏi họ, mời vào trong nói chuyện.
Sợ ảnh hưởng đến những bệnh nhân khác, Thích Mê và lão Ngụy liếc nhìn nhau, đứng dậy phủi m.ô.n.g đi vào.
Căn phòng này giống y hệt căn phòng đối diện, đều có hai chiếc giường xếp, khác biệt duy nhất chính là đầu giường có thêm một giỏ táo tươi, nghe nói là phúc lợi riêng cho sĩ quan tinh lọc. Chìa khóa cũng vậy, chỉ cần không rời khỏi tầng này, các sĩ quan tinh lọc đều có phúc lợi ra ngoài tự do hoạt động.
“Lão đại, tôi có chuyện muốn báo cáo.” Tống Xuân đứng nghiêm, dáng vẻ vô cùng đáng tn.
Lão Ngụy cũng bày ra dáng vẻ uy nghi, ngồi nghiêm chỉnh bên giường: “Nói đi.”
Thích Mê không định nghe, tiếp tục bê hộp cơm vào góc tự ăn một mình. Vừa ăn được mấy miếng, đồ ăn còn chưa nuốt xuống đã cảm nhận được hai luồng ánh mắt.
Cô ngẩng đầu, trông thấy lão Ngụy và Tống Xuân đang theo dõi mình.
Lão Ngụy: “Hai hôm trước ở trong phòng 101 cô có nghe thấy âm thanh cộc cộc kia không?”
“Có.” Thích Mê kể lại chi tiết chuyện hôm đó một lần.
Tống Xuân nhíu mày: “Lão đại, tôi cảm thấy chuyện này phải được báo cáo lên cấp trên. Lần một lần hai còn có thể nói là trùng hợp, nhưng nhiều người nói rằng mình nghe được như thế thì có khả năng chuyện này không hề bình thường.”
“Tôi biết, nhưng không phải ngày nào âm thanh này cũng xuất hiện, cứ yên ắng
một thời gian lại bắt đầu, không thể nói rõ nổi đây là chuyện gì... Tạm thời cô đừng nghĩ đến chuyện này nữa, cứ thả lỏng một chút, khôi phục sức khỏe nhanh chóng xuất viện.” Lão Ngụy dặn dò.
“Vâng!”
Tiếng chuông nhẹ nhàng vang lên trong phòng.
Lão Ngụy lấy điện thoại di động ra, trông thấy hai chữ “Vợ yêu” nhấp nháy trên màn hình, ánh mắt vô thức dịu dàng hẳn đi.
Dường như đã được huấn luyện nhiều lần, khi anh ấy mới ngước mắt lên ra hiệu cho Tống Xuân một cái, Tống Xuân đã hiểu ý ngay, thức thời che kín tai nhắm mắt lại.
Biến thành pho tượng không thể nghe nhìn lẳng lặng đứng im tại chỗ.
Lão Ngụy tới bên một bức tường, nhận cuộc gọi video, giọng nói dịu dàng: “Vợ yêu, sao thế em?”
Câu nói này nói ra quá vội, anh ấy hoàn toàn không ngờ được gương mặt xuất hiện trên màn hình lại là một gương mặt non nớt đáng yêu.
Lão Ngụy: “...”
Ngô Mộc Thần: “...”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/toi-mang-theo-dam-nhai-con-o-nha-tre-di-cau-sinh/chuong-239.html.]
Hai người nhìn nhau không nói gì, chỉ còn xấu hổ.
Bên kia màn hình vang tới tiếng cười khẽ của Liêu Dương, dù chưa xuất hiện trên màn hình nhưng cũng có thể tưởng tượng ra dáng vẻ buồn cười của cô ấy: “Em không tìm anh, là các bé con muốn tìm cô giáo Thích.”
“Ồ.”
Lão Ngụy mất mát bĩu môi, u oán nhìn về phía Thích Mê: “Tìm cô đấy.”
Dáng vẻ oán hận không khác gì Thích Mê đã đoạt mất vợ mình.
Thích Mê không nói gì, nhận điện thoại di động, tươi cười nhìn bé còn trong màn hình: “Cô Trịnh và các bạn nhập viện rồi, cô phải ở lại đây chăm sóc họ, các em nhớ nghe lời cô Liêu đấy nhé, có biết không?”
“Các em phải ăn cơm no, ngoan ngoãn đi ngủ nhé. Các bé con của cô ngoan nhất, có đúng không nào?”
Ngô Mộc Thần nghiêm túc gật đầu: “Vâng, cô Thích yên tâm, em sẽ chăm sóc cho đám nhóc kia, chờ thầy cô trở vể... À đúng rồi, cô vẫn khoẻ chứ ạ? Cô đã ăn cơm chưa?”
“Cô ăn cơm rồi, thân thể khỏe mạnh, mọi chuyện đều tốt.”
“Vâng!”
“Được rồi được rồi, để tớ nói với!” Điện thoại xoay lắc một vòng, khuôn mặt nhỏ của Phương Hân Duyệt lập tức chiếm trọn màn hình. Không biết trong miệng cô bé đang nhai cái gì mà dính toàn dầu mỡ: “Cô Thích ơi, bọn em sẽ ngoan, thầy cô nhanh chóng trở về nha!”
“Được~”
Nguyệt
Điện thoại bên kia không khác gì gậy tiếp sức, sau khi Phương Hân Duyệt nói xong lại được chuyển đến tay Diệp Thù Từ.
Là người mới trải qua chuyện lần này, bé nhớ rõ những lời Thích Mê từng nói, nét mặt lo lắng dặn dò: “Cô Thích, cô phải cẩn thận tiên nữ nghịch ngợm kia đấy nhé, đừng để tiên nữ lại tạo ra trò đùa ác.”
Thích Mê mỉm cười: “Được~”
Cuối cùng ống kính dừng lại trên người Bành Di Thần.
Chú mèo ham ăn đang cầm đùi gà gặm vô cùng sung sướng, miệng đầy tràn không thể nói nhiều. Thấy ống kính chiếu vào mình, bé luống cuống giơ tay tạo hình trái tim với Thích Mê: “Yêu cô~”
Thích Mê cũng b.ắ.n tim, nét cười càng đậm: “Ừ.”
Điện thoại trở về tay Liêu Dương, cô ấy nói chuyện với Thích Mê vài câu xong vội vã tắt máy.
Thích Mê nhàn nhạt mỉm cười, mới ngẩng đầu lên đã thấy lão Ngụy đang nhìn chằm chằm mình, không khỏi nhướng mày, bàn tay nâng điện thoại di động trả lại cho anh ấy.
Lão Ngụy nhận lấy, u oán lẩm bẩm: “Cứ cúp như thế, một câu còn chưa nói với mình.”
“Khụ, cấp dưới còn ở đây đấy.” Thích Mê chỉ về phía Tống Xuân, cố ý trêu: “Mau mang sự uy nghi của cấp trên ra đi nào.”
Lão Ngụy nghe xong, hắng giọng, trong giây lát đã khôi phục thân phận sĩ quan tinh lọc trung cấp, bước đến trước mặt Tống Xuân.
Tống Xuân nghiêm trang.
“Đêm nay vị sĩ quan tịnh hóa dự bị này sẽ ở lại chỗ cô, chăm sóc cho nhau nhé.” Anh ấy dặn dò.
“Đã rõ!”
“Chờ một chút!” Thích Mê gọi lão Ngụy đã đi ra cửa lại, nhanh chân tiến đến: “Làm phiền anh thêm một chút, giúp tôi một việc nữa thôi.”
Lão Ngụy: "?”