Tôi Mang Theo Đám Nhãi Con Ở Nhà Trẻ Đi Cầu Sinh - Chương 235
Cập nhật lúc: 2025-03-29 08:43:15
Lượt xem: 2
Màn hình vỡ vụn trong nháy mắt, m.á.u tươi chảy ra thành dòng.
Trong khoảnh khắc, hình ảnh rõ ràng của bốn phía dường như tan vỡ ra thành những chấm tròn như hạt cát, bị gió cuốn đi.
Một họa tiết mà cô chưa từng nhìn thấy đột nhiên bị khắc sâu vào trong đầu cô một cách mạnh mẽ.
Thích Mê sửng sốt vài giây, nghi ngờ cau mày, vẩy vẩy con d.a.o phẫu thuật đẫm máu.
“Nếu như trong thời gian chữa trị cũng được thuận lợi như hôm nay thì tốt biết bao…” Cô gái trẻ đột nhiên mở miệng, trên khuôn mặt nở một nụ cười nhợt nhạt.
Sau khi kết giới tan vỡ thì cơ thể của cô ấy cũng tan thành những mảnh vỡ nhỏ, tan biến cùng với những cảnh tượng xung quanh.
Sau khi nhận ra ý nghĩa của câu nói này thì trong lòng của Thích Mê trầm xuống: “Chẳng lẽ người thắng ở trong thế giới hiện thực là cô ta sao?”
“Tôi không biết…” Cô gái trẻ đưa ra một câu trả lời không chắc chắn, cô ấy chỉ là
một số liệu sống trong một thế giới hai chiều mà thôi, cô ấy cũng chưa từng tận mắt nhìn thấy kết quả ở thế giới hiện thực. Tuy nhiên: “Tôi cảm thấy trong mười sáu nhân cách chúng tôi thì ngoại trừ Tiểu Tuyết ra, không có ai muốn chạy trốn cả.”
Thích Mê đăm chiêu, không nói gì.
Quả thực chỉ có người đó mới có thể làm được việc này.
Cùng với tiếng ma sát nhỏ xíu của đất cát thì cảnh tượng của kết giới và cảnh tượng của hiện thực trùng khớp với nhau… Sau vài phút trời đất quay cuồng, khi mở mắt ra lại một lần nữa thì thứ cô nhìn thấy một vách tường loang lổ và xám xịt.
Khi cô quay đầu lại, đập vào mắt cô là khuôn mặt nhỏ đầy nước mắt nước mũi của Địch Vân Đồng.
Kết giới đã bị phá, tất cả mọi người đã trở về an toàn.
Mảnh vỡ của máy quay giám sát ở khắp mọi nơi trên mặt đất.
Lão Ngụy thở dài một hơi, sau mấy tiếng không vận động thì toàn thân anh ấy đều cảm thấy đau nhức không chịu nổi: “Má ơi, cuối cùng cũng đã quay trở về, ai u cái eo của tôi, ôi chao cái vai của tôi, ôi ôi trời ơi cái m.ô.n.g của tôi…”
Anh ấy chạm vào túi áo, chuẩn bị gọi điện thoại thông báo bình an cho vợ của mình, khi vừa nhìn thấy trên màn hình có mười cuộc gọi nhỡ thì lập tức chống tay nhỏm dậy liền.
Thắt lưng không còn đau nữa, vai cũng không còn mỏi nữa và toàn thân đều cảm thấy khỏe khoắn.
Thích Mê chậm rãi ngồi dậy, trêu ghẹo nói: “Ôi chao, xem ra bà xã còn dễ sử dụng hơn cả thuốc nữa nha, nhanh như vậy đã hết đau rồi sao?”
“Cô không hiểu được đâu, chó độc thân à.” Lão Ngụy đặc biệt còn lắc đầu qua lại hai lần với dáng vẻ ngứa đòn, tranh thủ lúc điện thoại chưa kết nối thêm mắm dặm muối bổ sung thêm một câu: “Cái này được gọi là sự quan tâm của tình yêu…A lô, vợ ơi! Anh đã ra ngoài rồi!”"
Vừa nói anh ấy vừa dựa vào tường, trốn sang bên cạnh, lầm bầm nói một mình.
Thích Mê liếc anh ấy một cái, cũng lười tranh luận với anh, cô xoay người đi kiểm tra tình trạng của bọn trẻ và Trịnh Viện Viện.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/toi-mang-theo-dam-nhai-con-o-nha-tre-di-cau-sinh/chuong-235.html.]
Với phẩm chất chuyên nghiệp của nhân viên tinh lọc, vừa tỉnh lại là Diệp Thạch Lục ngay lập tức cầm máy lên lần lượt kiểm tra từng người một.
Giá trị SAN củaT hích Mê, Lão Ngụy và Diệp Thù Từ ở trong phạm vi bình thường, không có gì đáng lo ngại.
Giá trị SAN của anh ta là 50, nằm ở phạm vi giới hạn.
Bốn người còn lại đều nằm trong phạm vi hỗn loạn và cần phải nhanh chóng quay về căn cứ để tiến hành chữa trị.
Nguyệt
Sau khi biết tình hình khẩn cấp thì lão Ngụy chỉ bám dính lấy Liêu Dương một chút rồi cúp điện thoại. Anh ấy lập tức cõng Trịnh Viện Viện lên, ôm hai đứa trẻ như đang ôm đạn pháo ở hai bên tay bước ra khỏi bệnh viện khiến cho Thích Mê cảm thấy sợ hãi trong lòng, cô liên tục căn dặn anh ấy phải thật cản thận.
Thích Mê cũng bế hai đứa trẻ chạy theo, khi bước ngang qua bảng tin tức cô không khỏi dừng bước, nhặt tờ thông báo tìm người bị rơi xuống kia.
Sau khi thu thập thiết bị xong thì Diệp Thạch Lục cũng bước tới, anh ta thò đầu vào liếc nhìn một cái, khi ánh mắt rơi vào mấy chữ ‘rối loạn nhân cách phân ly’ thì hỏi: “Là cô gái này sao?”
Thích Mê ừ một tiếng, dán tờ thông báo tìm người này lên bảng tin tức một cách cẩn thận, nói: “Chúng ta sẽ nói chi tiết về chuyện này sau khi trở về.”
Diệp Thạch Lục bước ra khỏi bệnh viện, nhìn khung cảnh đường phố đã hòa vào màn đêm mát mẻ, trong lòng anh ta không khỏi thổn thức.
Trước khi bước vào kết giới, nơi này vẫn là giữa trưa với ánh mặt trời chói chang, còn hiện tại nơi này lại trở nên tối tăm, vầng thái dương sắp lặn đã biến thành một hình cầu màu cam có thể nhìn thẳng bằng mắt thường, nó vẫn còn tỏa ra vài luồng ánh sáng le lói.
Diệp Thù Từ, người có giá trị SAN bình thường tỉnh lại sớm nhất, cho dù nói thế nào thì cô bé cũng nhất định không chịu ngồi vào chiếc xe ô tô này, cô bé ôm chặt cổ của Thích Mê: “Cô Thích ơi, con muốn ngồi với cô.”
Không còn cách nào khác, Thích Mê chỉ đành cho cô bé ngồi ở chính giữa, ba người bọn họ như một chiếc bánh bích quy có nhân ngồi trên một chiếc xe gắn máy.
Trước đó một phút lão Ngụy còn đang nói bóng nói gió cô, một phút sau khi vừa ngồi vào xe thì anh ấy chỉ còn có thể nghe bản hòa âm tiếng khóc của bọn nhỏ đang ngồi ở ghế sau.
Giọng của ba đứa trẻ đều lớn khiến cho đầu của anh ấy kêu ‘ong ong’.
Anh ấy vừa chuẩn bị mở miệng an ủi thì lại nghe thấy một câu nói yếu ớt truyền đến từ chỗ ghế phụ: “Anh là ai?”
Vừa quay đầu lại, anh ấy đã nhìn thấy Trịnh Viện Viện đang nhíu chặt lông mày, giống như anh ấy là một loại tội phạm nào đó.
Lão Ngụy còn chưa kịp mở miệng giải thích thì Trịnh Viện Viện đã mở chốt đai an toàn, mở cửa bước xuống xe, cũng tiện thể ‘cứu’ luôn ba đứa trẻ đang gào khóc ra ngoài.Trịnh Viện Viện kéo bọn nhỏ lại để an ủi: “Các con đừng khóc nha, cô sẽ dẫn các con đi tìm chú cảnh sát nha.”
“Hu hu… Con không muốn đi tìm chú, con muốn đi tìm mẹ con.”
“Con cũng muốn đi tìm mẹ con.”
“Được rồi được rồi được rồi, vậy cô sẽ dẫn các con đi tìm mẹ nha.” Trịnh Viện Viện lần lượt giúp bọn nhỏ lau nước mắt. Đến lượt Vu Kiều Kiều thì cô ấy phát hiện ra đứa trẻ này căn bản không hề khóc, cô bé chỉ gào khóc khan theo kiểu trời đánh sấm sét nhưng không đổ mưa thôi.
Vu Kiều Kiều dừng lại một chút, khi nhìn thấy khuôn mặt của Trịnh Viện Viện thì cô bé cảm thấy hơi quen mắt nên không gào lên nữa, cố gắng mở to đôi mắt bé tí của mình để nhìn cô ấy rồi nói: “Cô ơi, con thấy cô rất quen mắt, có phải chúng ta đã gặp nhau ở kiếp trước rồi không?”
Trịnh Viện Viện: “?”