Tôi Mang Theo Đám Nhãi Con Ở Nhà Trẻ Đi Cầu Sinh - Chương 230
Cập nhật lúc: 2025-03-29 08:36:02
Lượt xem: 4
Diệp Thạch Lục chạy theo vài bước, sau đó dừng lại, tiếp theo anh ta xoay người chạy sang một đầu hành lang khác, ý định chặn đầu.
Bệnh viện này xây theo dạng hình chữ hồi (回), tất cả các tầng đều liên kết với nhau, nếu cần lên lầu hay xuống lầu sẽ khá phiền phức vì chỉ có cầu thang ở bên trái và bên phải, bạn phải đi vòng khá xa mới có thể đến tầng khác.
Trong lúc hai người bọn họ chạy thật nhanh xuống lầu thì nữ y tá kia đã nhẹ nhàng lựa chọn một căn phòng bệnh và mở ra.
Lúc cửa được mở ra, trong phòng có một người đàn ông trung niên hói đầu đang ôm một ông lão tóc trắng để an ủi, hai người bọn họ đang rúc vào trong góc tường.
“Đừng sợ, tôi đã tắt chuông báo động rồi, hiện tại mọi việc đều đã ổn.” Sau khi bước vào thì nữ y tá khóa trái cửa, dùng giọng nói dịu dàng để an ủi.
Diệp Thù Từ nhìn thấy là y tá của bệnh viện, ngay lập tức cảm thấy an tâm, giơ tay lau nước mắt nơi khóe mắt: “Dì y tá ơi, bên ngoài đã xảy ra chuyện gì vậy ạ?”
“Ừ, bên ngoài xuất hiện một con quái vật rất đáng sợ, tôi cố ý đến đây để bảo vệ các em.” Nữ y tá mỉm cười, thong thả bước tới, dùng ngón tay vuốt ve con d.a.o phẫu thuật trong túi.
Bước chân càng gần, cảm giác áp bức không thể giải thích được càng mạnh mẽ.
Đôi mắt Diệp Thù Từ chợt lóe lên, sự sợ hãi đột nhiên ập đến trong nháy mắt, cô bé dùng rất nhiều sức để kéo Diệp Thù Thi chạy sang bên cạnh.
Nữ y tá dừng lại, cười tươi: “Đột nhiên xảy ra chuyện gì vậy?”
Rõ ràng d.a.o phẫu thuật trong tay cô ta còn chưa được moi ra, nhưng không biết tại sao người đàn ông này lại đột nhiên trở nên cảnh giác.
Vừa tiến thêm một bước, cô ta nghe thấy tiếng cửa phòng bị đập dữ dội.
Lão Ngụy vừa đạp cửa vừa kêu lớn: “Thù Từ, dì y tá kia rất nguy hiểm, cháu hãy tránh xa cô ta ra!”
Rầm một tiếng, anh ấy dùng hết sức lực để phá cửa.
Những vẫn bị chậm một bước.
Mặc dù Diệp Thù Từ không hiểu tại sao lại cảm thấy dì y tá này có điều gì đó không ổn, nhưng bên trong cũng chỉ là một đứa trẻ bốn tuổi mà thôi, nên cô bé không biết phải đối phó như thế nào, thành ra cả hai đều bị nữ y tá dồn vào chân tường một cách dễ dàng.
Hai con d.a.o phẫu thuật sáng loáng được ấn vào cổ họng hai người bọn họ.
Nguyệt
Hai đứa trẻ bị dọa sợ há miệng khóc lớn.
Nữ y tá hơi cong môi: “Đừng nóng vội như vậy, chờ tôi g.i.ế.c bọn họ xong, tiếp theo sẽ là các người.”
Vừa dứt lời, cô ta nắm chặt con d.a.o phẫu thuật trong tay chuẩn bị đâm, đúng lúc này, cửa sổ bị mở mạnh ra vang lên một tiếng rầm, gió mát nhanh chóng ùa vào, cô ta nghe thấy một giọng nói lạnh lùng chậm rãi từ ngoài cửa sổ truyền vào:
“Nếu không muốn chết, tôi khuyên cô tốt nhất không nên thử.”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/toi-mang-theo-dam-nhai-con-o-nha-tre-di-cau-sinh/chuong-230.html.]
Bất ngờ nhận được lời cảnh cáo khiến nữ y tá khựng lại.
Nhân cơ hội này, lão Ngụy giơ dùi cui điện lên tấn công.
“Lão Ngụy, tôi còn có chuyện muốn hỏi cô ta.” Thích Mê nhảy từ cửa sổ vào phòng.
Nghe cô nói vậy, lão Ngụy nhanh chóng đổi hướng, di chuyển dùi cui điện xuống lưng nữ y tá, không giật điện cho cô ta hôn mê mà chỉ làm cho cô ta co giật toàn thân, không thể cử động.
Nữ y tá ngã xuống đất, hung tợn nhìn Thích Mê: “Chậc, vừa nãy tôi nên ra tay nhanh hơn một chút!”
“Tôi cũng không lừa cô, cô không thể g.i.ế.c [bệnh nhân] của cô, thân phận bây giờ
của cô là [y tá], dựa theo quy tắc thì ngoại trừ tôi ra, cô không thể tổn thương bất kỳ bệnh nhân nào khác… Nếu cô không tin, ừm, cô có thể dùng d.a.o đ.â.m anh ấy thử xem.” Thích Mê hất cằm về phía lão Ngụy đang đứng bên cạnh cô, ra hiệu cho nữ y tá.
Lão Ngụy: ???
“Cô cho rằng tôi không dám sao!”
Nữ y tá chật vật đứng dậy, run rẩy nắm chặt d.a.o giải phẫu vung về phía Lão Ngụy.
Lão Ngụy né tránh một cách dễ dàng.
Nữ y tá vồ hụt, ngã thẳng xuống đất.
Lão Ngụy khẽ chậc một tiếng, cực kỳ khinh thường: “Cái con nhóc này, đã lúc nào rồi còn muốn chơi tôi một vố chứ? Có chuyện gì thì hỏi mau đi!”
Thích Mê khẽ cười, nghiêm túc nhìn nữ y tá: “Chắc hẳn cô cũng họ Phong đúng không? Là bệnh nhân thứ mười sáu của bệnh viện này, sở dĩ không có thông tin của cô là bởi vì sau khi thay đổi thân phận thành y tá thì cô đã cố ý tiêu hủy nó rồi, có đúng không?”
Nữ y tá chật vật xoay người, nằm thẳng cẳng trên đất, không xác nhận cũng không phủ nhận, trên mặt nở một nụ cười khinh miệt.
Thích Mê cũng không thấy khó chịu, tiếp tục bình tĩnh chậm rãi giải thích: “Nếu như tôi đoán không sai thì cái bệnh viện tâm thần Sâm Lam này là một cái thế giới tinh thần, mà mười sáu người bệnh nhân ở trong đây thật ra là cùng một người, chúng ta là mười sáu nhân cách bị phân chia ra từ cùng một người, có đúng không?”
Dựa vào những manh mối vừa rắc rối vừa phức tạp này, cô chỉ có thể nghĩ được một cách giải thích như vậy.
Nữ y tá vẫn không nói chuyện.
Thích Mê: “Cô rất thông minh, ý thức của bản thân cô thức tỉnh rất sớm, cô biết rằng nếu g.i.ế.c c.h.ế.t toàn bộ nhân cách khác trong thế giới tinh thần này thì cô sẽ trở thành nhân cách duy nhất điều khiển thân thể này, cho nên cô mới cố gắng ẩn giấu thân phận của bản thân…”
Cô dừng lại một chút, nhìn thấy nữ y tá vẫn chỉ cười gằn, bày ra dáng vẻ chuyện này không liên quan tới mình, cô nói tiếp: “Đương nhiên, sau khi cô thay đổi thân phận thành y tá xong, ngoại trừ việc che giấu thân phận ra, thật ra mục đích quan trọng nhất là để cô có thể hành động thuận tiện hơn, cô muốn nhanh chóng tìm ra nhân cách chủ
và g.i.ế.c c.h.ế.t cô ấy, sau đó thay thế cô ấy, nhưng đáng tiếc là cho tới bây giờ cô vẫn chưa tìm được, tôi nói có đúng không?”