Tôi Mang Theo Đám Nhãi Con Ở Nhà Trẻ Đi Cầu Sinh - Chương 225
Cập nhật lúc: 2025-03-29 08:32:54
Lượt xem: 1
Có một người thông minh như Thích Mê, lão Ngụy cũng vui vẻ vì được nhàn rỗi, mở miệng hỏi: “Cô nói một chút cho tôi nghe thử.”
Thích Mê không trả lời, cô đứng ở một đầu của con đường, đưa tay chạm vào bóng tối trước mặt, cô có thể cảm nhận được có một bức tường không khí cực mạnh đang chắn ở nơi này, không thể xuyên thủng hay xé nát được.
Con đường này bị chặn rồi.
Sau khi lão Ngụy hỏi lại vài lần, cô mới phục hồi tinh thần, giải thích: “Theo điều thứ ba của quy tắc, thứ được gọi là [thân phận] này rất quan trọng với chúng ta, hiện nay [thân phận] xuất hiện ở trong kết giới này bao gồm [bệnh nhân], [bác sĩ và y tá ca trực ban ngày], [bác sĩ và y tá ca trực ban đêm] và [một nhân viên giao hàng nhanh để lại lời nhắn], nếu lấy bệnh viện tâm thần này làm bối cảnh chính, vậy anh cảm thấy thân phận nào trong đây ít tương thích nhất?”
Lão Ngụy nhíu mày: “Một nhân viên giao hàng nhanh để lại lời nhắn?”
Thích Mê gật đầu, nói tiếp: “Tờ giấy này xuất hiện quá đột ngột, nếu như nói sau khi nhân viên tinh lọc tiến vào kết giới thì những tin tức có lợi sẽ xuất hiện, tôi nghĩ hẳn là cái này. Không phải còn có một câu nói–ngoài cuộc tỉnh táo trong cuộc u mê, tin tức của nhân viên giao hàng nhanh hẳn là sẽ không cố tình làm sai lệch như những quy tắc sống còn trong bệnh viện, chắc chắn là có sao nói vậy.”
Tuy rằng chỉ là phỏng đoán, nhưng sau khi cô nói những lời này, lão Ngụy càng ngày càng cảm thấy có lý.
Thích Mê lại bước tới đầu khác của con đường, Diệp Thạch Lục và Lão Ngụy không thể đi theo, chỉ có thể dùng ánh mắt dõi theo chuyển động của cô, im lặng chờ kết luận của cô.
Sau khi kiểm tra xong, cô phát hiện ở đây cũng bị bức tường không khí chặn lại, không thể xuyên thủng.
Phần đường có thể đi vào là khu vực mắt có thể nhìn thấy.
Và thứ hữu ích duy nhất ở khu vực này là tờ giấy nhắn của người nhân viên giao hàng nhanh kia.
Nguyệt
Sau khi lướt nhìn tờ giấy kia lần thứ hai, Thích Mê quay trở về, khóa cổng bệnh viện lại, khôi phục xích sắt và ổ khóa về trạng thái ban đầu.
Trước khi rời đi, cô kéo mạnh một cái, sau khi xác nhận chắc chắn rằng không có vấn đề gì, ba người quay trở về phòng trực.
Lão Ngụy am hiểu về đánh nhau và thu thập thông tin tình báo, trong tình huống phải sử dụng đầu óc anh ấy cảm thấy hơi khó khăn, tối hôm nay, sau khi bị tấn công dồn dập bởi nhiều thông tin như vậy, anh ấy cảm thấy đầu óc mình đang trở nên hỗn loạn, thế nên anh ấy gửi gắm hi vọng vào Thích Mê: “Tiếp theo chúng ta phải làm gì đây?”
“Tôi cảm thấy chúng ta cần phải đến phòng trực này vào ban ngày.” Thích Mê thuận tay đóng cửa phòng lại.
“Tại sao chứ?”
“Bởi vì ngoài tờ giấy ghi quy tắc ca trực ban đêm ra, toàn bộ căn phòng không có thêm thông tin nào cho chúng ta cả.” Nói xong, Thích Mê đưa tay ấn vào công tắc đèn.
Bóng đèn trên đầu nhấp nháy hai lần, sau đó ánh sáng ổn định lại.
Không gian mấy mét vuông hiện lên rõ ràng.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/toi-mang-theo-dam-nhai-con-o-nha-tre-di-cau-sinh/chuong-225.html.]
Ánh sáng đã lâu không gặp xua tan bóng tối, hơi thở nghẹn trong lồng n.g.ự.c của lão Ngụy và Diệp Thạch Lục vơi đi một nửa, họ chậm rãi thở ra.
Hai người nhìn chung quanh, quả nhiên nơi này giống như Thích Mê đã nói, ngoại trừ bàn ghế và tủ ra thì không còn gì nữa.
Trên tủ kính ghi chữ tủ thuốc không có lọ thuốc nào, chiếc tủ vốn được để hồ sơ giấy tờ cũng không có một tờ giấy nào, trên chiếc xe đẩy kim loại trong góc tường cũng không có bất kỳ vật dụng gì.
Thích Mê kéo một chiếc ghế ngồi xuống: “Bác sĩ trong ca trực ban đêm không cần phải đưa thuốc, cũng không cần phải khám và trị bệnh cho bệnh nhân, vậy nên nơi này không có lưu trữ nhiều thông tin, nếu muốn biết nhiều thông tin hơn thì chắc chắn phải làm vào ban ngày.”
“Ban ngày làm sao đến đây được chứ?” Vừa hỏi xong câu này, trong đầu lão Ngụy chợt lóe lên, đột nhiên nghĩ tới cái gì: “Ý cô là cô sẽ lén lút cải trang thành bác sĩ hoặc y tá để vào đây?”
Thích Mê gật đầu: “Cũng chỉ có cách này thôi, ngày mai nhân lúc được tự do hoạt động tôi sẽ lén trốn ra ngoài, đến lúc đó tôi cần hai người…”
Cô hạ thấp giọng, dùng âm lượng chỉ có ba người mới có thể nghe rõ để phân công một cách rõ ràng… Đột nhiên cô ngừng nói, cau mày nhìn về phía Diệp Thạch Lục.
Đôi môi Diệp Thạch Lục trắng bệch, từng giọt mồ hôi lạnh chảy xuống thái dương.
“Anh làm sao vậy? Anh bị khó chịu ở chỗ nào?” Cô vội vàng đứng dậy tránh chỗ, dìu Diệp Thạch Lục ngồi xuống.
Ban đầu Diệp Thạch Lục còn từ chối, mạnh miệng nói không có chuyện gì, cho đến khi nghe thấy lão Ngụy nghiêm túc ra lệnh anh ta ngồi xuống, đến lúc đó anh ta mới chịu đặt m.ô.n.g ngồi xuống ghế.
Anh ta tùy tiện lau mồ hôi trên trán, yếu ớt mở miệng: “Trưởng quan, em thật sự không có chuyện gì cả, có lẽ là do buồn ngủ thôi, anh an tâm đi, em chắc chắn sẽ không trở thành gánh nặng cho mọi người!”
“Đây mà gọi là gánh nặng sao?” Lão Ngụy sầm mặt: “Thành thật báo cáo cho tôi, hiện tại cậu đang khó chịu ở chỗ nào?”
“Trưởng quan, em không…”
“Thành thật trả lời!”
". . ."
Bị lão Ngụy quát lớn như vậy, Diệp Thạch Lục ngay lập tức đứng nghiêm thẳng tắp, nghiêm túc trả lời: “Báo cáo trưởng quan! Em, lúc đầu em cảm giác em nghe thấy tiếng hát đứt quãng, trong thời gian ngắn em có triệu chứng bị ù tai, nghi ngờ trị số SAN đã giảm, đề nghị chỉ thị bước tiếp theo!”
Có thể nhìn ra được anh ta đang rất sợ hãi, nhưng dáng vẻ ngẩng đầu ưỡn n.g.ự.c cho cảm giác anh ta cũng không sợ hãi đến vậy.
Lão Ngụy và Thích Mê nhìn anh ta, trong lòng trầm xuống.
Đặc biệt là Thích Mê, Diệp Thạch Lục biết bản thân biến thành như vậy là bởi vì trước khi bước vào kết giới anh ta đã nhường tất cả các thiết bị cơ bản có thể sử dụng được cho cô, nếu không chưa chắc anh ta sẽ…