Tôi Mang Theo Đám Nhãi Con Ở Nhà Trẻ Đi Cầu Sinh - Chương 224
Cập nhật lúc: 2025-03-29 08:32:37
Lượt xem: 5
Điều 4, mặc dù tôi chưa từng tiếp xúc với các bệnh nhân trong bệnh viện tâm thần này, nhưng bạn hãy thử nghĩ xem bọn họ sẽ phải sống như thế nào trong một bệnh viện đã bị thu hồi và hủy bỏ tư cách hành nghề y chứ, trong một bệnh viện bị ma ám như vậy, nếu bệnh tình của bọn họ trở nên tốt hơn mới thật sự là kỳ quái!
Vì vậy, đừng bao giờ đến bệnh viện này, hãy chạy ngay đi!!!
Điều 5, nói về các bác sĩ và y tá tôi gặp vào ban ngày thì thật ra tôi cũng không thể xác định được bọn họ có bình thường hay không. Những đơn hàng chuyển phát nhanh tôi giao cho bọn họ đều là dược phẩm, có đủ loại thuốc, mặc dù số lượng rất lớn nhưng sau nhiều lần kiểm tra tôi thấy chúng chỉ có chín loại. Thế là tôi để ý, cố tình đi hỏi thăm một số bạn bè làm bác sĩ của tôi và tôi phát hiện ra rằng chín loại thuốc kia không thể dùng chung với nhau, cũng không biết là bọn họ vô tình hay cố ý mua như vậy.
Tóm lại, bạn nhất định nhất định không được vào bệnh viện tâm thần này, nếu bạn may mắn nhìn thấy lời nhắn của tôi, xin hãy rời đi ngay lập tức!!!]
Thích Mê đọc xong thì đưa tay lật tờ giấy lại, quả nhiên nhìn thấy một dãy số CMND và địa chỉ nhà làm bằng chứng.
Điều này đã nâng cao độ tin cậy lên rất nhiều.
Thật ra, tờ giấy nhắn này về cơ bản khá phù hợp với suy đoán của cô, các bác sĩ và y tá trong ca trực ban ngày và ca trực ban đêm hoàn toàn không giống nhau, cô cũng không biết các bác sĩ và y tá trong ca trực ban ngày có phải là con người hay không, nhưng những bác sĩ và y tá trong ca trực ban đêm thì chắc chắn không phải là con người.
Con khỉ đã bị cô g.i.ế.c chết, trừ khi nó thật sự có năng lực siêu nhiên nào đó, nếu không thì nó không thể nào lại đến gây rắc rối cho cô được.
Còn loại thuốc này…
Sau khi trải qua thời điểm ban ngày ở đây, Thích Mê đã có thể xác nhận rằng những viên thuốc do y tá đưa tới luôn là 9 viên.
Tuy nhiên, cô không thể biết được những gì tờ giấy nhắn này viết là đúng hay sai, nhưng nếu nó là sự thật thì sẽ khá thú vị.
Nói cách khác, trong bệnh viện tâm thần không có giấy phép hành nghề này, vào ban ngày thì các bác sĩ và y tá sẽ kê đơn thuốc để g.i.ế.c c.h.ế.t Phong Nhiên.
Nói cách khác, trong bệnh viện tâm thần không có giấy phép hành nghề này, vào ban ngày thì các bác sĩ và y tá sẽ kê đơn thuốc để g.i.ế.c c.h.ế.t Phong Nhiên.
Còn vào ban đêm, đột nhiên xuất hiện một đám bác sĩ và y tá kỳ quái, chúng phải tuân thủ các quy tắc để bảo vệ Phong Nhiên..
Càng ngày càng có nhiều chuyện kỳ quái xảy ra càng làm Thích Mê cảm thấy hứng thú.
Lúc này, đám mây bị thổi đi, vài vệt ánh trăng sáng xuất hiện, cuối cùng cũng có thể chiếu sáng chung quanh.
Hai người đứng ở cửa lo lắng, nghển cổ nhìn khi thấy cô bất động.
Dưới ánh trăng mờ ảo, màu đỏ chói mắt trên người Thích Mê tạo ra cảm giác lạnh lẽo.
Đặc biệt là khoảnh khắc khi cô quay người lại, lão Ngụy và Diệp Thạch Lục, hai con người vẫn còn bị ám ảnh hình bóng ma quỷ vừa rồi, vô thức lùi lại nửa bước.
Thích Mê sửng sốt, nghi ngờ nhìn hai người bọn họ.
Ba người bọn họ mắt to trừng mắt nhỏ.
Lão Ngụy hắng giọng một cách khéo léo: “Cái đó…Tờ giấy kia viết cái gì vậy, cô cầm qua đây cho chúng tôi xem thử.”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/toi-mang-theo-dam-nhai-con-o-nha-tre-di-cau-sinh/chuong-224.html.]
Thích Mê nhìn thấy nó được dán bằng băng dính trong suốt nên tháo xuống rồi đưa qua cửa.
Lão Ngụy nhận lấy với vẻ mặt khó hiểu: “Cô còn đứng ngoài đó để làm gì?”
“Hai người đọc đi, lát nữa tôi sẽ dán tờ cảnh báo này lại chỗ cũ, thuận tiện cho người khác đọc.” Thích Mê khoanh tay, hơi dựa vào khung cửa.
Lão Ngụy ồ một tiếng, Diệp Thạch Lục nhanh chóng sáp lại gần nhìn.
Mấy phút sau, hai người bọn họ lại đồng thanh bật ra câu mẹ kiếp.
Trở thành hai người bệnh nhân ngoan ngoãn uống thuốc, tuân thủ theo quy tắc của ban ngày, hiện tại bọn họ chỉ cảm thấy bụng dạ nhộn nhạo, cúi đầu nôn mửa.
Cả một ngày bọn họ được kê ba lần thuốc, mỗi lần luôn là chín viên.
Thích Mê im lặng nhìn hai người bọn họ: “Đấy là thuốc đó, hai người thật sự dám uống sao?”
“Lúc đó, tôi nhìn thấy quy tắc đầu tiên của bệnh nhân là phải hợp tác với y tá trong việc uống thuốc, tôi nào dám không uống chứ?” Sắc mặt lão Ngụy tái nhợt, mím môi, nhìn chằm chằm cô: “Chẳng lẽ cô không uống sao?”
“Đã uống, sau khi người kia đi thì tôi nôn ra, sau đó tôi ném thẳng vào ấm nước, làm sao tôi dám nuốt thật chứ.” Thích Mê bình tĩnh trả lời, càng cau mày sâu hơn, Diệp Thạch Lục chỉ là một thằng nhóc chưa trải sự đời thì không nói, Lão Ngụy dù sao cũng
là người từng nhiều lần chinh chiến ở thế giới tận thế, sao có thể mắc một sai lầm nhỏ như vậy chứ?
Cô thở dài rồi hỏi: “Hai người cảm thấy như thế nào rồi, có cảm thấy khó chịu ở đâu không?”
“Trước khi nhìn thấy tờ giấy này thì mọi thứ vẫn ổn… Ọe…”
Diệp Thạch Lục dùng tay móc cổ họng, tranh thủ quãng nghỉ trả lời một câu như vậy.
Thích Mê chộp lấy tờ giấy nhắn, bước tới vỗ nhẹ vào lưng anh ta: “Hiện tại có nôn cũng vô ích, đã qua lâu như vậy rồi, nếu c.h.ế.t người thì đã c.h.ế.t từ lâu rồi.”
Diệp Thạch Lục im lặng hai giây, sau đó đột nhiên ngẩng đầu: “Cũng đúng.”
Thích Mê bất đắc dĩ nói: “Hai người thật sự quá may mắn…”
Vừa nói cô vừa bước tới, dán tờ giấy lại vị trí ban đầu.
Nguyệt
Lão Ngụy chậm rãi thở ra, đưa ra ý kiến khác: “Tôi cảm thấy những gì nói trên tờ giấy này không hẳn tất cả đều là sự thật, chúng ta không cần phải tin tất cả. Cũng giống như hai người chúng tôi vậy, chúng tôi đã uống thuốc rồi, cũng có xảy ra chuyện gì đâu, đúng không?”
“Thật sao? Tôi lại cảm thấy tin tức trên tờ giấy được dán ngay bên ngoài bệnh viện như thế này càng có sức thuyết phục hơn.” Thích Mê không đồng ý với quan điểm này.
Cô nhìn xung quanh một lượt, sau đó đi về phía một đầu của con đường.