Tôi Mang Theo Đám Nhãi Con Ở Nhà Trẻ Đi Cầu Sinh - Chương 211
Cập nhật lúc: 2025-03-29 08:27:45
Lượt xem: 6
Thích Mê gật đầu, với thái độ muốn thử, cô mấp máy khóe miệng: “Tôi cảm thấy… Cả thỏ và hổ đều có thể đến bên kia cầu.”
“Hả?” Đáy mắt nữ bác sĩ hiện lên một tia kinh ngạc, “Vì sao?”
“Thân hình của thỏ thì nhỏ, thân hình của hổ thì lớn, con thỏ hoàn toàn có thể luồn xuống dưới chân con hổ, cứ như vậy bọn chúng đều đều có thể đến được vách núi đối diện, hoàn toàn không có xung đột.”
Lúc đang trả lời, Thích Mê luôn vụng trộm trộm quan sát biểu cảm của nữ bác sĩ, mặc dù biến hóa rất nhỏ, nhưng vị nữ bác sĩ này giống như vô cùng bất ngờ đối với đáp án này. Cô ta hơi nghiêng đầu, sau đó dùng cây bút tô tô vẽ vẽ lên phía trên, không biết đã viết những gì.
Nghe thấy tiếng đầu bút sột soạt, trái tim Thích Mê từ đầu đến cuối không thể buông xuống được.
Cô không có cách nào phán đoán đáp án này có đủ chứng minh rằng cô đã phục bình thường hay không, chỉ có thể hy vọng đáp án theo hướng tích cực, gần gũi, tận lực tránh đi đáp án m.á.u me lạnh lùng.
Chỉ cần ngược lại với triệu chứng của Phong Nhiên, hẳn là chính xác.
Không biết có phải ảo giác hay không, Thích Mê phát hiện vừa rồi bác sĩ đọc câu hỏi, tựa hồ đã nhấn mạnh từ [Hung mãnh và Gầy yếu]....... Mà gần như theo bản năng, phản ứng đầu tiên của cô chính là mang hai từ này một mực khắc ghi ở trong đầu thành ra tự nghi ngờ kết quả của mình không thích hợp.
Cho nên lúc trả lời cô chỉ có thể cố ý tránh đi hai từ này, đơn thuần tập trung vào con hổ và con thỏ.
Cùng lúc đó, khi Thích Mê đang lo sợ bất an, nữ bác sĩ cũng gạch chân hai chữ này, phê bình chú giải bên cạnh: Không đề cập?
Đây là khảo nghiệm trong tâm lý, con thỏ = Bản thân, con hổ = những người khác.
Căn cứ vào kinh nghiệm, người có khuynh hướng phạm tội sẽ thích quan sát mục tiêu, chờ thời cơ phán đoán để ra tay, trong đó [Hung mãnh = Quyền uy, mạnh mẽ] và [Yếu đuối = Nhát gan, bình thường]. Nói chung nó đại diện cho nhân cách của người có xu hướng chống đối xã hội và ấn tượng của họ đối với những người khác.
Nguyệt
Nhất là khi lợi ích hai bên đang nhắm tới là cùng 1 thứ (qua cầu), người bệnh sẽ thường sẽ lựa chọn con thỏ, hay chính mình là người qua được cầu.
Cho nên đáp án nhận được từ trong miệng Phong Nhiên cũng là đáp án lần đầu tiên bác sĩ nhận được.
Cô ta cảm thấy rằng Phong Nhiên này đã biến thành một kẻ cực kỳ nguy hiểm đang nghiêm túc suy nghĩ ra đáp án thích hợp nhất để trả lời câu hỏi của cô ta, hết sức cố gắng để trông giống người bình thường.
Đây là điều mà Phong Nhiên chưa bao giờ biểu hiện.
*
Mười mấy giây im lặng như mười mấy tiếng trôi qua.
Ngay lúc Thích Mê âm thầm hít sâu, nữ bác sĩ ngừng bút, tiếp tục câu hỏi tiếp theo.
[Câu hỏi thứ hai: Tiểu Minh và Tiểu Hồng là một cặp tình nhân, Tiểu Hoa là bạn tốt của hai người họ, nhưng thầm mến Tiểu Minh.
Bởi vì sắp đến sinh nhật của Tiểu Minh, Tiểu Hoa và Tiểu Hồng đều tự mình hẹn nhau chuẩn bị cho Tiểu Minh một tiệc sinh nhật bất ngờ, thế nhưng đến ngày sinh nhật, chỉ có một mình Tiểu Hoa đến, và cho đến khi bữa tiệc kết thúc mà Tiểu Hồng cũng chưa xuất hiện, về sau ngay trong đêm đó Tiểu Minh đã nhảy lầu tự sát, cô cảm thấy lý do vì sao?]
Nữ bác sĩ tiếp tục quan sát.
Thích Mê im lặng mấy giây, tay nắm chặt thành nắm đ.ấ.m lại buông ra, trong lòng quyết định nói ra câu trả lời cuối cùng: “Có khả năng, bởi vì trên đường Tiểu Hồng tới tham gia tiệc sinh nhật của Tiểu Minh đã xảy chuyện ngoài ý muốn, Tiểu Minh vô cùng đau khổ cảm thấy chính mình hại Tiểu Hồng nên làm việc dại dột……”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/toi-mang-theo-dam-nhai-con-o-nha-tre-di-cau-sinh/chuong-211.html.]
Nữ bác sĩ dừng lại, hơi nghiêng mình về phía trước, giống như cười mà không cười: “Cô chắc chắn chứ, đây chính là đáp án của cô?”
Thích Mê liếc nhìn cô ta một cái, tỏ vẻ không chắc chắn: “Chắc chắn.”
Nữ bác sĩ gật gật đầu như có điều suy nghĩ, tiếp tục cầm bút viết vài thứ lên cuốn sổ chẩn đoán điều trị nhỏ.
Thích Mê ngước mắt, yên lặng quan sát nhất cử nhất động của nữ bác sĩ, trái tim tọt lên đến tận cổ họng.
Thật ra sau khi cô nghe xong câu hỏi này, phản ứng đầu tiên là đã chắc chắn đáp án ——
Tiểu Hồng bị Tiểu Hoa biến thành quà sinh nhật đưa cho Tiểu Minh, Tiểu Minh mới tuyệt vọng mà tự sát.
Bởi vì Tiểu Hồng và Tiểu Minh là đôi tình nhân, Tiểu Minh thích Tiểu Hồng, Tiểu Hoa lại thích Tiểu Minh.
Vì để cho Tiểu Minh vui vẻ, Tiểu Hoa đã g.i.ế.c c.h.ế.t Tiểu Hồng để làm thành quà sinh nhật, đồng thời đưa tới bữa tiệc sinh nhật cho Tiểu Minh.
Tiểu Minh trông thấy t.h.i t.h.ể của Tiểu Hồng, sụp đổ mà nhảy lầu.
Cô biết, đáp án này tuyệt đối không thể bình thường.
Vài giây sau, tiếng ngòi bút ma sát với trang giấy ngừng lại.
Nữ bác sĩ ngẩng đầu, không trả lời đáp án của cô cuối cùng là đúng hay sai, lại tiếp tục ra đề tài khác.
Cô ta đưa cây bút trong tay cho Thích Mê.
Nữ bác sĩ: [Câu hỏi thứ ba, khi nhận được cây bút này, phản ứng đầu tiên của cô là muốn làm gì nhất?]
Phản ứng đầu tiên...
Thích Mê quan sát đầu bút một chút, nhanh chóng nhìn yết hầu của nữ bác sĩ, sau hai giây, cô cầm cây bút tùy tiện vung qua vung lại trên không trung mấy lần: “Muốn một trang giấy, dùng nó vẽ tranh.”
“Chắc chắn chứ?”
“Chắc chắn.”
Nữ bác sĩ nhướng đuôi lông mày, đưa tay để Thích Mê trả lại cây bút cho cô ta, rồi lại đặt bút lên quyển vở nhỏ viết viết gì đó.
Cũng không lâu lắm, cô ta cắm chiếc bút trở lại túi trước n.g.ự.c của áo blouse, nụ cười trên mặt càng sâu: “Phong Nhiên khôi phục càng ngày càng tốt, tiến triển hơn dự kiến của tôi, phải phối hợp uống thuốc với mấy chị y tá biết chưa?”
Thích Mê nghe xong có hy vọng, lập tức gọi lại nữ bác sĩ sắp ra khỏi phòng:
“Bác sĩ, tôi có thể tự do hoạt động được không?!” Cô đưa tay chỉ về lịch trình thời gian làm việc và nghỉ ngơi phía sau cửa phòng, cõi lòng đầy mong đợi nhìn nữ bác sĩ.