Tôi Mang Theo Đám Nhãi Con Ở Nhà Trẻ Đi Cầu Sinh - Chương 195

Cập nhật lúc: 2025-03-27 19:45:36
Lượt xem: 4

Tống Xuân giống như bị những lời nói này của Thích Mê làm cho mơ hồ, nhanh chóng kéo gương mặt từ trong cửa sổ ra, cúi đầu nhìn bộ quần áo bệnh nhân xanh trắng đan xen trên người mình, lại nhìn bộ quần áo len màu đen của Thích Mê, lẩm bẩm nói, "Đúng vậy, cô không mặc quần áo bệnh nhân, chỉ có tôi mặc quần áo bệnh nhân, trong phòng của tôi còn có rất nhiều táo, nhưng trong phòng của cô lại không có... Ơ, đây rốt cuộc là chuyện gì?!”

Thích Mê nhìn cô ta, học theo cô ta nhét khuôn mặt của mình vào ô cửa sổ, khuôn mặt nhỏ nhắn gầy gò to bằng bàn tay của cô chen vào trong ô cửa hoàn toàn không có chút áp lực.

Cô mỉm cười, nhìn chằm chằm vào Tống Xuân: "Uống thuốc đi, sau khi uống thuốc xong có thể cô sẽ biết là tại sao đấy, phòng bệnh của cô ở phía sau, còn không mau đi về phòng xem thử hôm nay cô đã uống thuốc chưa?"

Tống Xuân như có điều suy nghĩ gật gật đầu, vừa đi trở về phòng vừa lẩm bẩm: "Đúng vậy, tôi hôm nay còn chưa có uống thuốc đâu, tôi quên uống thuốc mất rồi..."

“Nhớ khóa trái cửa lại đấy nhé." Thích Mê lại bổ sung thêm một câu.

“Ồ.”

Ngay sau đó, cô nghe thấy tiếng đóng cửa từ phòng đối diện truyền đến.

Thích Mê thở dài.

Lại nói tiếp cô còn muốn cảm ơn Tống Xuân bất thình lình lại chạy tới đây dọa cô mới làm cho đầu óc của cô đột nhiên tỉnh táo hơn một chút.

Trên thực tế, những gì cô vừa nói đều là những điều vô nghĩa, cô cố ý nhắc tới bộ quần áo bệnh nhân cùng với mấy quả táo mà cô ta hay ăn cũng chỉ vì để thay đổi đề tài

nói chuyện, cô căn bản không biết Tống Xuân đã ở chỗ này bao lâu, lại càng không biết ý thức của cô ta đã khôi phục đến mức độ nào, cô chỉ muốn nhanh chóng đưa Tống Xuân quay trở lại phòng của cô ta càng sớm càng tốt, làm cho cô ta im miệng không cần đến nói mấy chuyện ma quái đó với cô nữa.

Bằng không với giá trị SAN hiện tại của cô, sau khi suy nghĩ lung tung không biết nó có trở lại mức thấp hơn lần trước hay không.

“Này, người mới tới, có phải cô cảm thấy tư thế này là thoải mái nhất hay không?”

“?”

Thích Mê quay đầu nhìn.

Vừa rồi cô chỉ lo nói chuyện cùng với Tống Xuân nên không có chú ý tới, hiện tại vừa nhìn qua, tốt lắm, ở trên mỗi ô cửa sổ nhỏ của mỗi gian phòng bệnh đều có thêm một khuôn mặt người dán vào.

Anh trai vừa rồi nói chuyện với cô đang đem khuôn mặt mập mạp kia của anh ta chen chúc nhét vào bên trong ô cửa sổ, chen vào đến mức hai con mắt trên mặt cũng không thấy đâu nữa.

Mà lúc này, Thích Mê cũng hoàn mỹ dung nhập vào trong đám người bọn họ.

Giống như mở cuộc liên hoan giữa các bệnh nhân.

"Chúng ta sẽ hít thở, thở... thở... thở... thở..."

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/toi-mang-theo-dam-nhai-con-o-nha-tre-di-cau-sinh/chuong-195.html.]

Hít – thở-

Thích Mê theo bản năng hít sâu hai hơi, đột nhiên phát hiện có điểm không đúng, cô sửng sốt vài giây sau đó vội vàng thu mặt vào, đóng ô cửa sổ nhỏ lại.

*

Vài phút sau, mấy đứa nhỏ lục tục tỉnh giấc, bốn hộp cơm vẫn còn hơi ấm vừa vặn có thể ăn được.

Ngô Mộc Thần vừa mới gắp món giá đỗ để qua một bên đã bị Thích Mê lấy đũa gắp lại đặt lên trên bát cơm, cậu bé sửng sốt một chút, tủi thân ngẩng đầu lên, nghênh đón khuôn mặt cố ý nghiêm nghị của Thích Mê.

“Không thích ăn thì cũng phải ăn, không phải cô đã nói em không được kén ăn rồi hay sao?” Nói xong, Thích Mê gõ gõ bàn ăn của Bành Di Thần, “Bạn học Bành Di Thần à, vừa đúng lúc bạn đã ăn cơm xong, lại đây nào, đọc vài câu thơ ‘sự cực khổ của người nông dân’ cho bạn học Ngô Mộc Thần nghe một chút đi.”

Bành Di Thần lúc này đã ăn sạch đồ ăn, sau khi ợ xong một cái nhóc đọc lên: "Cái cuốc giữa trưa... ợ... mồ hôi nhỏ xuống đất..."

Lúc này Phương Hân Duyệt là người đầu tiên kịp phản ứng, phút chốc nâng cái đầu nhỏ lên, ánh mắt sáng ngời: “Cô Thích, cô nhớ rõ bọn em rồi à?!"

Thích Mê mỉm cười.

Nguyệt

Trí nhớ đã bắt đầu hồi phục, cô tin tưởng chỉ cần đến ngày mai là cô có thể nhớ lại được toàn bộ.

Ngô Mộc Thần vừa nghe thấy như vậy, lập tức bưng lấy hộp cơm lên xúc món giá đỗ cậu bé không thích ăn cho vào miệng nuốt xuống, dường như là đang muốn tranh công, cậu bé hướng về phía Thích Mê cười ngọt ngào một tiếng, vô cùng ngoan ngoãn lấy lòng.

Phương Hân Duyệt cũng vui vẻ nhét một miếng rau xanh vào trong miệng, nhai nhai, không biết nghĩ tới cái gì, biểu cảm trong nháy mắt lại trở nên cô đơn.

"Cô Thích, chúng ta sẽ còn phải gặp đám quái vật đáng sợ kia đúng không ạ? Chúng ta có thể sẽ c.h.ế.t phải không? Nếu như vậy có phải bọn em sẽ vĩnh viễn không gặp được cha mẹ của mình nữa đúng không ạ?" Cô bé hít hít mũi, đồ ăn trong miệng bỗng nhiên không thể nào nuốt trôi được nữa.

Thích Mê lấy giấy lau miệng cho cô bé, nghiêm túc nói: “Cô đã hứa với các em sẽ đưa các em đi gặp cha mẹ của mình, cô nhất định sẽ làm được điều đó, chỉ là thời gian có thể sẽ rất dài, cũng sẽ gặp rất nhiều khó khăn, nhưng xin các em hãy tin tưởng cô, cũng tin tưởng vào chính bản thân mình, có được không nào?"

Lời nói ấm áp mà manh mẽ phảng phất như cho ba đứa nhỏ uống một viên thuốc an thần, Ngô Mộc Thần dẫn đầu tỏ thái độ: “Em tin tưởng cô Thích!"

“Em cũng tin tưởng cô!” Bành Di Thần tham gia náo nhiệt.

Có đồng bạn ủng hộ, Phương Hân Duyệt cũng gật gật đầu, nước mắt như hạt đậu từng giọt lộp bộp rơi xuống.

Thích Mê sợ cô bé bị sặc, liền nhanh chóng lấy tay vỗ nhẹ trên lưng cô bé.

Sau khi ăn uống no đủ, Thích Mê ngồi chơi với ba đứa nhóc.

May mà trong túi sách nhỏ của ba đứa nhóc này đều mang theo đồ chơi cùng với sách vẽ, bằng không cả đêm nay cô thật sự không biết nên ứng phó với bọn chúng như thế nào đây.

 

Loading...