Tôi Mang Theo Đám Nhãi Con Ở Nhà Trẻ Đi Cầu Sinh - Chương 179

Cập nhật lúc: 2025-03-27 19:41:03
Lượt xem: 7

Anh vừa dứt lời, mọi người đều có cảm giác như bị giẫm đuôi, một số ít người vốn đang tụ tập cùng nhau bỗng nhiên di chuyển ra xa.

Nhìn ai cũng đều cảm thấy giống hung thủ.

Bởi vì phản ứng của họ quá lớn, một cơn gió mát nhỏ thổi qua, ánh lửa trong phòng trở nên tối hơn một chút——

Chỉ còn bốn ngọn nến vẫn đang cháy.

Đúng lúc này, một tia sét đánh xuống, Thích Mê ngồi một mình quay lưng về phía cửa sổ ngược sáng, trên mặt nở một nụ cười khó hiểu, tỏa ra khí thế đáng sợ.

Thời tiết này thay đổi quá mức hợp lý, sau tiếng sấm, suy nghĩ của mọi người trong nháy mắt lại quay về đêm mưa mười hai năm trước.

“Để tôi kể lại bằng chứng ngoại phạm của mọi người ngày hôm đó.” Thích Mê cầm tờ giấy lên đọc: “Hà Khải Hiên và Lý Hội ở cùng phòng, làm chứng lẫn nhau; Mao Tường và Tào Minh Trạch cùng phòng, làm chứng lẫn nhau; Từ Vị ngủ một mình, không ai làm chứng; Lâm Phượng Tùng ngủ một mình, không ai làm chứng, có đúng hay không?"

Mọi người đều không phản đối, gật đầu.

Thích Mê đập tờ giấy xuống đất, nụ cười trên mặt càng rạng rỡ: “Tuy nói các cậu có thể chứng minh cho nhau nhưng mọi việc lại chưa chắc đã giống như vậy.”

Thích Mê đập tờ giấy xuống đất, nụ cười trên mặt càng rạng rỡ: “Tuy nói các cậu có thể chứng minh cho nhau nhưng mọi việc lại chưa chắc đã giống như vậy.”

"Hà Khải Hiên nói rằng vào thời điểm cậu ấy chưa ngủ thì nghe thấy tiếng ngáy của Lý Hội, điều đó chứng tỏ khi đó Lý Hội đã ngủ rồi, vậy xin hỏi một người đang ngủ thì làm thế nào có thể chứng minh bạn cùng phòng của anh ta lúc đó còn ở trong phòng?"

Thích Mê nhìn chằm chằm bọn họ, "Giống như vậy, Mao Tường và Tào Minh Trạch đều cũng đã ngủ say, vậy làm sao có thể chứng minh được đối phương lúc ấy đều còn ở trong phòng chứ, lại càng không cần phải nói đến hai người Từ Vị và Lâm Phượng Tùng không có ai để chứng minh.... Cho nên mọi người đứng ra làm chứng cho nhau, thật ra vốn dĩ là chuyện không thể nào chấp nhận được."

Thích Mê chỉ nói ra vài câu đã đánh bại những chứng cứ ngoại phạm mà mấy người đang rất tự tin về nó.

Sau khi sự hiềm nghi được chia đều cho tất cả mọi người, những người trong căn phòng này đều không nói gì mà chỉ cúi đầu.

Ngược lại Lâm Phượng Tùng và Từ Vị lúc trước hết đường chối cãi do không có ai để làm chứng thì có thể xem như là nắm được thời cơ, mỗi người một câu châm chọc lẫn nhau:

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/toi-mang-theo-dam-nhai-con-o-nha-tre-di-cau-sinh/chuong-179.html.]

"Đúng vậy, đều đã đi ngủ hết rồi thì ai có thể chứng minh được cho ai đây chứ, người nào đã đi ra ngoài làm sao có thể biết chắc chắn được."

"Vừa rồi cậu ta nói với chúng ta hết cả nửa ngày, kết quả không phải đều đem tất cả chúng ta trở thành đối tượng hiềm nghi giống như nhau hay sao?"

Lúc này, Mao Tường bỗng chốc đứng thẳng dậy, dùng ngón tay chỉ thẳng vào người Thích Mê: "Mọi người khoan đã, có chút không đúng lắm, tôi vừa mới suy nghĩ rõ ràng một việc, nếu như nói hung thủ ở trong mấy người chúng ta, vậy thì có nghĩa là tên nhóc Thích Mê này cũng không thể nào trốn thoát! Chúng ta từ lúc bắt đầu cho tới bây giờ vẫn liên tục bị tên nhóc này nắm mũi mà dắt đi"

Lúc này mọi người mới phản ứng lại.

Thích Mê như có điều suy nghĩ gật đầu: "Nói không sai, tôi xác thực cũng có thể lừa gạt mọi người nói rằng mình đã không đến nhà trọ, sau đó lại lén lút đi đến nhà trọ để g.i.ế.c người, đây cũng là một sự hoài nghi rất hợp lý."

"Đúng không, vậy mà tên nhóc này lại còn dám hoài nghi cái này hoài nghi cái kia, tôi nghĩ chính cậu ta mới là sự hiềm nghi lớn nhất đấy!" Mao Tường kích động nói, "Cậu nói cậu không hề đến nhà trọ, vậy ai có thể chứng minh được cho cậu đây?"

"Đúng vậy! Nghi ngờ như vậy cũng hợp lý thôi!" Lý Hội phụ họa nói.

Nguyệt

Có trụ cột quần chúng như Lý Hội, Mao Tường nhanh chóng lấy lại được khí thế, vuốt ve sợi dây chuyền vàng lớn trên cổ nhìn chằm chằm vào Thích Mê: "Nói đi, chứng cứ ngoại phạm của cậu đâu?"

"Không phải đã nói với mọi người, lúc đó tôi gấp gáp đi kiếm phòng để thuê sao." Thích Mê nhìn xuống mặt đất bĩu môi, "Căn phòng này chính là nơi ngày hôm đó tôi đi kiếm được đấy."

Mao Tường: "Ai hỏi cậu ban ngày, chúng tôi là hỏi cậu vào ban đêm, có ai có thể chứng minh được lúc đó cậu ở đâu hay không?"

"Không có, tối hôm đó chỉ có một mình tôi ở đây dọn dẹp căn phòng này, không ai có thể chứng minh được."

"Xem đi, quả nhiên là như vậy mà." Mao Tường một bộ dạng như đã sớm nhìn thấu con người của Thích Mê, ngón tay đùa nghịch sợi dây chuyền vàng ở trên cổ mình.

Cảm giác cứ hoài nghi lung tung như vậy còn không biết đến khi nào mới có thể kết thúc, Thích Mê vỗ tay hai cái ý bảo mọi người chú ý: "Hiện tại sự hiềm nghi của mỗi người chúng ta đều giống như nhau, kế tiếp việc chúng ta phải làm là tiến hành suy luận, xem xem sự hiềm nghi ở trên người nào là ít nhất, người nào là cao nhất."

Lúc này Mao Tường và Lý Hội đã quyết định bắt lấy Thích Mê không buông, lập tức nói một câu: "Vậy đầu tiên thảo luận một chút về sự hiềm nghi của cậu trước đi."

Thích Mê dừng lại, đứng thẳng dậy: "Được thôi, vậy trước hết nói một chút về sự [không có khả năng ] của tôi đi – – Đầu tiên là, tôi không có xe thì làm sao có thể vào buổi tối chạy tới nhà trọ ở bên ngoài vùng ngoại ô được? Lúc đó người môi giới bất động sản có thể chứng minh cho tôi, khi hai người chúng tôi cơm nước xong xuôi tách ra đã là hơn tám giờ tối, khi đó trời cũng đã mưa, đêm hôm mưa to như trút nước, cơ bản là sẽ không có tài xế nào đồng ý chở tôi đến vùng ngoại ô xa như vậy. Nếu như có, như vậy tôi muốn hỏi mọi người một chút, nếu như tôi thật sự là vì g.i.ế.c người, thì tại sao không chuẩn bị trước một con dao, mà nhất định phải dùng con d.a.o ở trong phòng khách nhà trọ đó? Còn nữa, sau khi g.i.ế.c người xong tôi phải trả lời như thế nào với người tài xế đó để ông ta có thể lái xe chở tôi chạy về trong thành phố trong lúc đã hơn nửa đêm như vậy, mọi người cảm thấy điều đó có thể sao?”

 

Loading...