Tôi Mang Theo Đám Nhãi Con Ở Nhà Trẻ Đi Cầu Sinh - Chương 170
Cập nhật lúc: 2025-03-27 19:38:43
Lượt xem: 4
Mao Tường áy náy nuốt nước bọt, xua tay nói: "Tiếp tục, tiếp tục..."
“Vì sao xác Tiểu Hồng lại ở dưới gầm giường Tiểu Minh thì không ai biết. Có thể chính Tiểu Minh g.i.ế.c cô bạn, hoặc có thể bị người khác g.i.ế.c rồi giấu ở đây. Nhưng điều tôi muốn nói là [Bạn tốt, lưng tựa lưng], Tiểu Minh không chắc đã lưng tựa lưng với cái xác dưới gầm giường.”
Lâm Phượng Tùng nói, giọng nói trầm thấp của khơi dậy trí tưởng tượng của mọi người.
Khi nói đến truyện ma, một hoặc hai câu chuyện có thể chấp nhận được, nhưng đây đã là câu chuyện thứ ba. Bầu không khí ma quái kỳ quặc khiến người ta càng nghe càng thấy da đầu tê dại.
Thích Mê vô thức liếc nhìn phía sau mình: “Ý cậu là, cái xác lưng tựa lưng trực tiếp với Tiểu Minh?”
Vừa nói, anh vừa giơ tay ra hiệu, vỗ nhẹ vào lưng Lâm Phượng Tùng.
Lâm Phượng Tùng đột nhiên đứng thẳng dậy.
“Đúng vậy, tôi nghĩ lý do tại sao lại gọi là bạn tốt lưng tựa lưng, chỉ có thể là hai người bạn tốt luôn bên nhau mọi nơi mọi lúc. Thế nên tôi đoán mặc dù xác Tiểu Hồng ở dưới gầm giường nhưng hồn ma của cô bạn vẫn luôn đi theo bên cạnh Tiểu Minh, dính chặt vào lưng cậu ấy.
Thật ra Tiểu Hồng không hề lẩm bẩm câu này với Tiểu Minh qua điện thoại mà là ở bên tai, mỗi đêm Tiểu Minh đều nghe thấy giọng nói từ phía sau truyền đến - "Bạn tốt lưng tựa lưng, bạn tốt lưng tựa lưng".”
Lâm Phượng Tùng thổi tắt ngọn nến thứ ba.
Mọi người hít một hơi khí lạnh.
Truyện ma kinh điển quả không hổ danh. Qua lời giải thích hợp lý của Lâm Phượng Tùng, chuyện ma lại càng trở nên sâu sắc hơn.
Lúc nãy Mao Tường xem thường câu chuyện bao nhiêu, bây giờ lại tự vả bấy nhiêu, hắn ôm chặt cánh tay Hà Khải Hiên không buông: “Người tiếp theo là ai, hotboy của lớp à, đến cậu rồi đó. Đừng ngây ra nữa, nhanh lên nào, kể chuyện gì đó mới để mọi người hoàn hồn lại đi."
Hà Khải Hiên cố gắng rút tay ra, nhưng Mao Tường ôm chặt quá, anh ta không còn cách nào khác đành phải bỏ cuộc. Anh ta chỉnh lại kính, nhìn chằm chằm Thích Mê: “Tới lượt cậu đấy.”
Thích Mê đang nghịch điện thoại nghe thấy lời này liền tắt điện thoại đi, ánh sáng xanh kỳ lạ phát ra từ màn hình biến mất trên mặt anh.
"Này Thích Mê, cậu đang bận gì thế? Không lẽ là đang xem truyện ma à?" Từ Vị nói đùa, "Hay là cậu đang trò chuyện với cô gái đó, có phải chúng tôi đã làm lỡ chuyện tốt của cậu không?"
Mao Tường cũng nhân cơ hội xen vào: "Này, nếu có thể hạ được hotboy lớp chúng ta, cô gái kia nhất định là tiên nữ từ trên trời giáng xuống. Hotboy à, cậu cho anh em chúng tôi mở mang tầm mắt chút đi."
"Tôi cũng muốn xem!" Lý Hội giơ tay góp vui.
Nhìn thấy bầu không khí khủng bố khó khăn lắm mới xây dựng được đã bị những người này dùng mấy câu nói phá hỏng, Hà Khải Hiên vội vàng lên tiếng gọi, giọng điệu có chút không vui: “Chơi xong thì kiểu con gái nào mà kiếm được, Thích Mê, đến cậu rồi đấy.”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/toi-mang-theo-dam-nhai-con-o-nha-tre-di-cau-sinh/chuong-170.html.]
Thích Mê gật đầu, không để ý tới những lời nói đùa của những người đó: “Chuyện ma tôi sắp kể thật ra là chuyện có thật, chuyện xảy ra với tôi, cũng chỉ mới xảy ra tối hôm qua thôi, có đủ mới mẻ chưa?”
"Này, cái này mới đấy. Cậu gặp ma hay gì thế?"
Lời nói của anh khơi dậy sự hứng thú của mọi người, họ nhìn nhau, im lặng chờ đợi anh nói tiếp.
Nhưng Thích Mê thừa nước đục thả câu, không vội nói gì, quay người lấy mấy chiếc cốc trên bàn, rót cho mỗi người nửa cốc nhỏ.
Những người nàyngoài miệng trách anh lãng phí thời gian, trong lòng lại thở phào nhẹ nhõm. Trải qua căng thẳng thần kinh, họ thấy hơi khát, sau khi uống một ngụm soda lạnh, mọi người đều trở nên tràn đầy năng lượng hơn.
Mao Tường uống một ngụm rồi ợ hơi, giục Thích Mê nhanh kể đi.
Bầu không khí lại căng thẳng hơn, mọi người lặng lẽ nhìn anh.
Trên môi Thích Mê hiện lên một nụ cười nhàn nhạt, anh nhìn lướt qua biểu cảm của mọi người, cố ý hạ giọng: “Thật ra con ma đã đi vào giấc mơ của tôi đêm qua mọi người đều quen. Nếu năm đó không xảy ra chuyện kia, có lẽ bây giờ cậu ấy vẫn còn ở đây với chúng ta. Dù sao thì phòng ký túc xá 405 chúng ta cũng có tám người."
Những lời này vừa nói ra, sắc mặt mọi người đều thay đổi.
Mao Tường nhổ nước bọt xuống đất ba lần: "ĐM! Đang yên đang lành sao cậu lại nhắc đến tên tội phạm g.i.ế.c người đó, cậu còn chê chưa đủ xui à?!"
Nguyệt
"Đúng vậy! Lương Khôi là kẻ sát nhân, cậu lại nhắc đến cậu ta làm gì. Ai, không có chuyện gì kể cũng không nên nhắc đến chuyện xui xẻo đó chứ." Lý Hội không nhịn được trách móc.
Ý cười trên mặt Thích Mê ngày càng sâu, anh bình tĩnh cầm một ngọn nến lên.
Khi ngọn lửa nhảy múa, khuôn mặt thanh tú của anh được chiếu sáng càng lạnh lùng và sâu sắc hơn.
“Lẽ nào mọi người không muốn biết Lương Khôi đã nói với tôi những gì sao?” Anh nhìn chằm chằm ngọn nến nói.
"Chúng tôi thật sự không muốn biết!" Mao Tường chán ghét xua tay, "Thích Mê, cậu nhanh chóng thổi tắt ngọn nến này đi, tiếp tục trò chơi. Người tiếp theo, Tào Minh Trạch chuẩn bị."
Rõ ràng Tào Minh Trạch chưa chuẩn bị xong, ngơ ngác nhìn lại bọn họ.
Nhưng Thích Mê không có ý định im lặng, tiếp tục trầm giọng nói.
"Trong mộng, Lương Khôi nói với tôi, năm đó cậu ấy không hề g.i.ế.c hai người kia, người g.i.ế.c chủ nhà trọ và con gái của chủ nhà thực ra là người khác, người đó cũng ở trong số chúng ta." Anh ngẩng đầu nói: "Lương Khôi còn nói, nếu không tìm được hung thủ, như vậy thì từ khoảnh khắc trò chơi kết thúc, tất cả chúng ta đều sẽ bị ác mộng ám ảnh, xui xẻo cả đời.”