Tôi Mang Theo Đám Nhãi Con Ở Nhà Trẻ Đi Cầu Sinh - Chương 167
Cập nhật lúc: 2025-03-27 19:33:20
Lượt xem: 9
Ngày đó, không lâu sau khi Ngu San bị đưa ra khỏi Bất Dạ thành, kỹ năng mới của cô [Mê Hoặc * Hải Yêu] đã hoàn thành việc hòa nhập với cơ thể, không chỉ mang lại cho cô ấy một diện mạo tuyệt đẹp mới mà còn có thể tấn công kẻ thù bằng âm thanh và sắc đẹp của mình. Bên cạnh đó, cô ấy còn có thể lặn xuống biển một cách tự do, trở thành một người có thể sống đồng thời ở trên đất liền và dưới biển.
“Nhóc Thích, em có thấy cô ấy có cảm giác gì đó quen thuộc không? Lúc chúng ta gặp nhau lần đầu, em cũng giống như cô ấy, mới bắt đầu tham gia trò chơi tận thế này cái gì cũng không hiểu, giống như con chim nhỏ sợ hãi rụt rè bay lung tung khắp nơi, còn nói rằng sau khi nhận tôi làm sư phụ thì cuối cùng cũng tìm được trụ cột tinh thần…”
Thành chủ giúp Thích Mê nhớ lại những kỷ niệm ban đầu, mặc dù trên khuôn mặt vẫn cười, nhưng ánh mắt sắc bén của anh mang đầy thù hận như muốn xé xác và biến cô thành tro bụi ngay lập tức, “Bây giờ nhớ lại, thật giống như một chuyện cười, phải không?”
Thích Mê không đáp lời, chỉ lo nhìn về Ngu San, cô vẫy tay với cô ấy: "Ngu San, em mau tới đây, tới đây!”
Mặc dù Ngu San không hiểu tại sao nhưng sau những bài học trước đó, lần này cô ấy đã trăm phần trăm tin tưởng vào Thích Mê.
Tuy nhiên, khi cô ấy mới vừa tiến lên một bước, cô ấy đã bị ánh mắt lạnh lùng của Thành chủ giáng xuống: “Tiểu San, em cũng muốn phản bội thầy ngay lúc này sao?”
Ánh mắt của anh ta phảng phất như một con rắn có độc mạnh nhất, chỉ cần nhìn một cái đã có thể xâm nhập vào kẽ xương.
Ngu San dừng lại.
Thành chủ mỉm cười hài lòng, ánh mắt chuyển sang mấy đứa nhóc sau lưng Thích Mê, anh ta lấy ra mấy viên kẹo que từ trong túi, quơ quơ về phía bọn họ: “Có bạn nhỏ nào muốn kẹo que không?”
Tất cả bọn nhỏ đều ngậm miệng im lặng, tụ lại thành một vòng tròn xung quanh Trịnh Viện Viện.
Sau vài giây, Thành chủ dường như mất hết kiên nhẫn, tùy ý vứt mấy que kẹo xuống đất, ngồi nghiêm chỉnh: “Không muốn ăn kẹo à, được, vậy để chú kể cho các bé nghe một bí mật…” Anh ta dừng lại, khóe môi giương lên cao hơn, dùng giọng điệu nhẹ nhàng nói ra lời đáng sợ nhất --
“Thật ra, cô Thích của các cháu là một con quái vật đó......”
“Thầy!”
Thích Mê hốt hoảng lên tiếng ngăn lại.
Thành chủ nhìn cô chằm chằm, lười nhác nằm ngả lưng ra sau: “Cuối cùng cũng chịu gọi tôi là thầy rồi nhỉ, em vẫn sợ, sợ rằng tôi sẽ lật tẩy hình tượng giáo viên tốt đẹp mà em vẫn duy trì trước mặt những đứa trẻ này đúng không? Em không dám nói với bọn chúng, tay em đã dính bao nhiêu máu, em cũng không dám nói với bọn chúng kể từ khi đến thế giới này chúng sẽ không bao giờ gặp lại cha mẹ của mình được nữa, phải không?”
Trong lúc nói chuyện, Thích Mê đã lao đến trước mặt Thành chủ, cô nghẹn ngào hốc mắt của cô đỏ bừng, nghiến răng nói: “Thầy, thật sự phải làm đến như vậy sao?”
Thành chủ cười nhạt: “Câu này phải để tôi hỏi em mới đúng chứ, phá hủy căn cứ mà tôi vất vả xây dựng lên, cần thiết sao, để tôi ngủ trong quan tài băng lạnh lẽo, thật sự phải như vậy sao?”
Anh ta dừng một chút, từ từ giơ tay lên, “Thích Mê, hôm nay tôi đã tỉnh lại và tìm tới em, em nên biết tôi đến làm cái gì chứ?”
“Tôi biết anh tới đây để trả thù tôi, nhưng đây là chuyện giữa tôi và anh, không liên quan tới bọn họ, tại sao anh lại muốn kéo bọn họ vào?!”
“Tất nhiên là vì thú vị rồi!” Thành chủ cười nói, “Vì em đã hủy căn cứ mà tôi yêu thích, nên tôi cũng muốn phá hủy những thứ em quan tâm, tôi biết rằng bọn họ là học sinh và bạn bè của em nên tôi mới đặc biệt mời bọn họ tới cùng em cho có bạn! Đây
cũng là lý do tôi dễ dàng đưa thẻ thông hành cho em như vậy - trao cho hy vọng và sau đó tự tay dập tắt hy vọng đó, còn gì thú vị hơn chứ?!”
“Cô ơi...”
Thích Mê vừa muốn nói gì đó, đột nhiên nghe thấy tiếng kêu thảm thiết từ phía sau lưng.
Cách đó không xa, không gian vỡ nứt vặn vẹo xuất hiện một yêu quái Dạ Xoa, với mái tóc lửa cháy màu xanh lá, khuôn mặt màu xanh cùng với răng nanh ghê rợn, con mắt hình bán nguyệt nằm ở cằm, tay cầm một cây đinh ba vừa dài vừa to, nó đã nhắm vào những đứa trẻ và đang đuổi theo chúng.
“Chắc em còn nhớ con yêu quái Dạ Xoa này nhỉ, con mắt tử thần trên tay em chính là thứ cướp được từ nó đấy. Hãy nhanh chóng đi bảo vệ bọn họ đi, cho những đứa trẻ này thấy kỹ năng g.i.ế.c quái của em.” Thành chủ có vẻ thích thú chờ xem kịch.
Không kịp nghĩ nhiều, Thích Mê vung đao xông tới nắm chặt cây đinh ba trong tay Dạ Xoa.
Dạ Xoa ngẩn ngơ một lúc, khi quay đầu nhìn về phía Thích Mê nhận ra con mắt của Thích Mê, ngay lập tức nó phát điên, ngọn lửa càng bùng cháy dữ dội hơn. Nó hét lớn một tiếng, bàn tay quỷ màu xanh lá cầm lấy sợi xích sắt kéo Thích Mê lên không trung.
Thích Mê kịp thời buông tay ra, ôm bọn nhỏ chạy về phía cửa truyền tống.
Mặc dù bây giờ vẫn đang trong trạng thái lỗi, nhưng tốt hơn là ở lại đây và chờ chết.
“Muốn chạy trốn, tôi sẽ không cho cô cơ hội đó.” Ngay lập tức, Thành chủ đã nâng tay lên, một không gian biến dạng nhanh chóng xuất hiện trước cánh cửa truyền tống.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/toi-mang-theo-dam-nhai-con-o-nha-tre-di-cau-sinh/chuong-167.html.]
Thích Mê kịp thời kéo bọn họ lại.
Nhìn thấy cây đinh ba sắp sửa đ.â.m xuống, cô vội vàng đẩy bọn nhỏ ra xa, trong thoáng chốc, cô nắm c.h.ặ.t t.a.y cầm thanh đao và thu hồi nó trở lại eo mình.
Ngay sau đó, cô nhảy lên và nắm lấy mũi đinh ba, mượn lực để từ từ đẩy đinh ba về phía Dạ Xoa.
Ban đầu, Thành chủ nghĩ rằng cô sẽ lo lắng bị mất hình tượng trước mặt bọn nhỏ mà bó tay bó chân không thể tự do hành động, bây giờ nhìn lại, có vẻ như cô đang muốn chủ động tấn công.
Dạ Xoa cảm nhận được địch ý tới gần, lập tức dẫn đầu tấn công, hất mạnh Thích Mê văng xuống đất.
Thích Mê vừa chạm đất liền quay người lại, nắm chặt thanh đao ở eo và tiếp tục tấn công.
Có lẽ vì cảm thấy tình hình chưa đủ sôi động, Thành chủ lại giơ tay làm biến dạng một số không gian, liên tục triệu hồi ra thêm bảy con quái vật gia nhập cuộc chiến.
Mọi người bỗng chốc bị tám con quái vật bao vây, không biết phải làm sao thoát ra.
Bọn nhỏ khóc đến khàn cả cổ họng, Trịnh Viện Viện không còn thời gian để an ủi bọn họ, cô ấy đã sợ tới mức cả người phát run: “Thích, cô Thích, chúng ta làm gì bây giờ?”
Thích Mê quét mắt nhìn chung quanh, nhìn về phía hình vẽ con mắt quái dị bên tay trái: “Đừng lo lắng, mọi người sẽ không sao đâu.”
Chỉ nghe thấy cô nhẹ giọng đọc vài câu chú ngữ, ngay đồ án con mắt lập tức tách ra thành hai phần, từ trong đó phát ra âm thanh cổ xưa và xa xôi.
Hắc Động như hiểu được suy nghĩ của cô, đưa cánh tay di chuyển đến trước mặt tám con quái vật này như đang cẩn thận lựa chọn con mồi để ăn.
Tay trái Thích Mê bận rộn quan sát, tay phải thì dùng đao đối phó với sự công kích của đám quái vật bất cứ lúc nào, có thể nói là không có cách nào phân thân.
Tuy nhiên vào lúc này, một cổ thuật chú ấn bay tới nhanh chóng chui vào trong Hắc Động, âm thanh cổ xưa đột ngột dừng lại, đồ án con mắt bí ẩn dường như bị một loại phong ấn nào đó buộc phải khép lại.
Cùng lúc đó, toàn bộ tay trái của Thích Mê đều khắc đầy phù văn màu đen.
Nguyệt
Đôi mắt tử thần màu xanh lam sáng đã biến mất trong nháy mắt, thay vào đó là mắt hổ phách ban đầu của cô.
Thích Mê sững sờ một lúc, trong khoảnh khắc cảm nhận được áp lực cuồng bạo của luồng khí từ bên trên quét xuống, cô kịp thời phản ứng lại, vội vàng bảo vệ Trịnh Viện Viện và bọn nhỏ sau lưng.
Thành chủ ngồi bên ngoài nhìn náo nhiệt: “Nhóc Thích, xem ra không có con mắt kia, em sẽ không còn làm gì được nữa nhỉ?”
Tiếng kêu của chim Loan vang lên.
Một con chim Loan màu đỏ rực từ xa bay tới với tốc độ rất nhanh, mở ra một con đường trong vòng vây của tám con quái vật, đồng thời không gian vặn vẹo chắn trước cửa truyền tống cũng bị chim Loan xé rách một khe hở.
Mấy người Thích Mê đột nhiên biến mất trước mặt tám con quái vật.
Khoảnh khắc kết giới mở ra, Thích Mê nhìn thấy chàng trai mặc đồ đen với đôi mắt đỏ như m.á.u đứng bên cạnh cô
Lãng Dữ quay đầu lại nhìn về cửa truyền tống: “Cửa truyền tống đã được sửa xong rồi, những việc còn lại ở nơi này cứ để tôi lo.”
Vừa nói dứt lời, kết giới đã bắt đầu có dấu hiệu sụp đổ.
Thành chủ cũng có năng lực điều khiển không gian, anh ta hẳn đang công kích từ bên ngoài, chỉ mất không đến một phút là có thể tìm được bọn họ.
Thích Mê nhìn vào tay trái, cắn răng một cái, vội vàng mang theo bọn nhỏ chạy về phía cửa truyền tống.
Lãng Dữ liếc mắt, truyền một câu nói dịu dàng đến bên tai cô:
“Chờ em đến tìm chị.”
Thích Mê quay đầu nhìn cậu một cái, gật đầu rồi bước vào cửa truyền tống…