Tôi Mang Theo Đám Nhãi Con Ở Nhà Trẻ Đi Cầu Sinh - Chương 159
Cập nhật lúc: 2025-03-27 19:29:17
Lượt xem: 2
Nhưng tốc độ của cô không hề giảm, tốc độ nhanh gần như chỉ còn hiển thị hình ảnh nhanh chóng phóng qua, cánh tay chớp mắt đã phục hồi nguyên trạng.
Giây tiếp theo, thanh đao nhanh chóng phóng ra, c.h.é.m về phía yết hầu Tần Tuần Phong.
Tần Tuần Phong thầm mắng kẻ điên, lui về phía sau né tránh, kịp thời né được lần công kích này.
[Dự đoán —— đeo bám không bỏ cuộc!]
Lời nguyền rủa mới xuất hiện, toàn bộ đùi phải của Thích Mê bắt đầu xoắn chặt lại với nhau, âm thanh xương gãy vang vọng.
Chân phải bị tấn công bất ngờ, bước chân của Thích Mê không kịp thu hồi, ngã người xuống đất.
[Dự đoán —— hoạt động thân thể!]
[Dự đoán —— giương mắt nhìn!]
[Dự đoán —— mỉm cười!]
Tần Tuần Phong gần như phát điên, nhìn chằm chằm Thích Mê đưa ra dự đoán, muốn vặn nát toàn bộ thân thể của cô, m.á.u tươi phun tứ phía.
Nhưng đúng như phán đoán của anh ta, người con gái trước mắt dường như không hề đau đớn, mới vừa ngẩng đầu, dự đoán đầu tiên lập tức sáng lên.
Sau khi âm thanh m.á.u thịt bị tấn công xuất hiện, chân trái của cô cũng bị vặn thành bánh quai chèo.
Thích Mê ngước mắt, thân trên và thân dưới cuộn tròn thành quả bóng.
Cô nhẹ cong khóe môi, đầu bỗng nhiên bị mạnh mẽ xoay 350 độ, đối diện với màn trời đen nhanh.
Tuy thân thể của cô bị cuộn thành hình cầu, nhưng biểu cảm lại không chút biến hóa, không chỉ không có phát ra tiếng kêu rên nào, ngay cả mày cũng không hề nhăn lại.
Khóe môi luôn duy trì đường cong khiến da đầu của Tần Tuần Phong như muốn nứt vỡ.
Đấu trường chưa bao giờ yên tĩnh như vậy, một màn đánh đấu căng thẳng trước mắt khiến tất cả mọi người đều nín thở.
Không gian yên lặng không một tiếng động, tựa hồ có thể nghe thấy tiếng cười khẽ của Thích Mê.
“Như vậy đã vừa lòng chưa?” Thích Mê gật gật đầu, nhìn chằm chằm về phía Tần Tuần Phong.
Tần Tuần Phong lảo đảo bước ra sau, nét mặt đắc ý sớm đã biến mất không thấy, thay thế vào đó là một biểu cảm khiếp sợ ——
Người con gái này, hình như không sợ chết?
Trong vài giây anh ta ngây người, âm thanh xương cốt vặn vẹo lại vang lên, Thích Mê bắt đầu kéo giãn thân thể ra… Sau khi hoạt động chân tay, cô đứng lên giống như người không có việc gì, nhướng mày nhìn Tần Tuần Phong, ý cười trên mặt ngày càng sâu.
“Mày, rốt cuộc mày là loại người gì thế hả?!”
Tần Tuần Phong lui về phía sau, lúc này anh ta cũng đã dự đoán được kết cục của mình, cho dù anh ta có thiết lập bao nhiêu cái bẫy cũng đều không có tác dụng đối với người con gái này.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/toi-mang-theo-dam-nhai-con-o-nha-tre-di-cau-sinh/chuong-159.html.]
“Người?” Thích Mê xoay thanh đao bên thắt lưng, nhàn nhạt nói, “Nếu nghiêm túc mà nói, chắc hẳn tôi sẽ được coi như người c.h.ế.t đấy nhỉ?”
Tần Tuần Phong trừng lớn con mắt, trông thấy Thích Mê cầm đao vọt tới, khí thế áp đảo khiến anh ta phải nhanh chóng lui về phía sau. Ngay sau đó, lưỡi đao sáng chói kề sát bên yết hầu của Tần Tuần Phong, chỉ cần nửa giây là có thể cắt đứt yết hầu.
Tần Tuần Phong nhắm chặt đôi mắt, chờ cô ra tay.
Vài giây qua đi, không có động tĩnh.
Nguyệt
Ực, anh ta nuốt nước bọt.
Lưỡi d.a.o lạnh lẽo dán vào da thịt, thậm chí nuốt nước bọt cũng có thể cảm nhận được cơn đau cứa qua.
Lại đợi một lát, lưỡi d.a.o vẫn không ra tay khiến cho anh ta thoải mái, Tần Tuần Phong sợ tới mức muốn gọi mẹ, thử hé mở mí mắt. Anh ta trông thấy được khuôn mặt thanh tú cao ngạo kia đang cười như không cười mà nhìn mình.
“Rốt cuộc cô muốn làm gì?” Anh ta sợ hãi nói.
Thích Mê: “Đừng sợ, tôi sẽ không làm anh bị thương……. Nhưng, tôi muốn anh giao dịch một chuyện với tôi.”
“Cái gì?”
Lần đầu tiên Tần Tuần Phong nghe thấy có người giao dịch với mình.
“Anh là người đứng đầu bảng, những người xếp hạng sau anh hẳn là không lợi hại bằng anh đâu nhỉ?”
“Đúng vậy, thì sao?”
“Tôi muốn anh…”
Thích Mê ghé bên tai anh ta, nhẹ giọng nói mấy câu, trong lúc này cô cố tình siết chặt dao, uy h.i.ế.p Tần Tuần Phong đồng ý chuyện này.
Thích Mê thu hồi đao, cười khẽ: “Anh có nói cho bọn họ cũng vô dụng, năng lực của anh rất mạnh, đối phó với người sống là đủ rồi, chỉ mỗi tội nó vô dụng đối với tôi.”
Cảm giác được sống sót sau tai nạn, Tần Tuần Phong chậm rãi thở hắt ra.
Ngẩng đầu nhìn lại, trên khán đài vẫn lặng yên không một tiếng động, người nào cũng đang choáng váng giống như nhau.
Ai ngờ được có người bị vặn thành dáng vẻ như vậy mà vẫn có thể khôi phục nguyên trạng, đứng nói chuyện giống người bình thường?
“Khó trách Thành chủ nói rằng cô rất mạnh…… Không phải con người, có thể không mạnh sao được.” Tần Tuần Phong hừ lạnh.
Động tác Thích Mê cứng đờ: “Thành chủ của mấy người biết tôi?”
“Qua lời nói, hẳn là vậy.” Anh ta vô thức nhìn về phía phòng quan sát.
Thích Mê nhìn theo tầm mắt của anh ta, nhưng vì khoảng cách quá xa, chỉ có thể miễn cưỡng nhìn thấy một chiếc ghế gỗ bập bênh bày ở trước cửa sổ.