Tôi Mang Theo Đám Nhãi Con Ở Nhà Trẻ Đi Cầu Sinh - Chương 134
Cập nhật lúc: 2025-03-27 19:22:45
Lượt xem: 5
Thích Mê giật giật khóe miệng, một tay kéo bốn nhãi con hướng lên lầu hai của khách sạn: “Cho dù tôi có mấy cái mạng cũng không dám kéo bọn chúng tiến vào đây… Lần này chỉ là do ngoài ý muốn.”
Người phụ nữ như suy tư gì đó, sau khi phản ứng lại thì nhanh chóng đuổi theo: “Này cô đúng là người không biết khách khí!”
*
Sau khi nói chuyện, Thích Mê biết được người phụ nữ này tên Tề Tư Vân, được xem như người chơi ngày tận thế rất có kinh nghiệm, đi vào đêm tận thế này đã được hơn hai tháng, đây là thế giới tận thế thứ ba mà bà ta đã tiến vào, chỉ cần thông qua nơi này, hoàn thành lần hợp bàn tận thế này, bà ta có thể trở về thế giới hiện thực.
Thời gian bà ta tới Bất Dạ Thành cũng không ngắn nhưng chưa tìm ra được tung tích của giấy thông hành. Dựa vào kinh nghiệm, giấy thông hành thường nằm trong tay của chỉ huy căn cứ, cũng chính là Thành chủ của Bất Dạ Thành này, nếu có thể nhìn thấy Thành chủ, như vậy khoảng cách đến ngày thông quan coi như không xa.
Vấn đề chính là, muốn nhìn thấy Thành chủ của Bất Dạ Thành thật sự vô cùng khó khăn.
Trong quy định của Thành chủ, chỉ có ba mươi người đứng đầu bảng xếp hạng mới có cơ hội nhìn thấy Thành chủ. Trước mắt đứng đầu bảng xếp hạng là khu Hổ, chỉ có ba mươi người xuất sắc mới có cơ hội biết được hành tung của Thành chủ, hoặc được gặp mặt Thành chủ.
Ngoài khu Hổ, còn có một ứng cử viên khác cho vị trí đầu bảng là khu Sói, thực lực cũng không thể khinh thường.
Tuy rằng trước mắt chỉ xếp hạng nhì, nhưng xét tổng thể về mặt chiến đấu, có thể phân biệt trên dưới cùng khu Hổ. Vị trí thứ nhất và thứ hai trong chín khu vực cơ hồ đều bị bọn họ thu vào trong túi.
Xếp ở vị trí thứ ba là khu Rắn, là khu vực trước nay đều luôn vững vàng ngồi ở vị trí này. Người của khu Rắn giỏi về điều chế và sử dụng độc, cho nên những thành viên mà họ thu thập nhiều hoặc ít gì đều dính dáng đến y học, trên cơ bản là bác sĩ, hộ sĩ hoặc dược sĩ.
Vị trí thứ tư là khu Gấu, xem tên đoán nghĩa, bên trong đa số là đàn ông cao lớn dũng mãnh, mười phần thuộc về khí thế nhưng nếu nói về bản lĩnh thì cũng là vấn đề hơi khó nói, theo như lời của Tề Như Vân, khu Gấu được xem như kẻ thù của khu Thỏ, chỉ có thể phân cao thấp bằng việc đánh bại khu Thỏ và khu Hươu để tìm kiếm giá trị của bản thân.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/toi-mang-theo-dam-nhai-con-o-nha-tre-di-cau-sinh/chuong-134.html.]
Vị trí thứ năm là khu Hồ Ly, cáo mượn oai hùm, xem như là anh em tốt của khu Hổ, khu Hổ ăn thịt chúng đi theo ăn ké, hoàn toàn dựa vào việc nịnh nọt mà thắng, hơn nữa khu vực đó cũng là đường ranh giới của khu ánh sáng và khu bóng tối, từ nó hướng lên trên nước đều là đèn đuốc sáng trưng, từ nó đi xuống dưới tất cả đều là tối om như không mở điện.
Vị trí thứ sáu thứ bảy và thứ tám lần lượt là khu Mèo, khu Chim và khu Cây, tổng thực lực ba khu không khác nhau lắm, sức chiến đấu không tệ nhưng không có điểm đặc biệt, đa số đều là người tiến hóa không có tay nghề cao.
Nhưng cho dù như vậy, những đám người này đều kinh thường khu Thỏ, luôn hất mặt lên trời không thèm nhìn.
Nguyệt
Nguyên nhân của chuyện này là bởi vì thực lực của khu Thỏ quá yếu.
Tuy rằng đa số người của ba khu áp chót đều yếu, nhưng tóm lại vẫn còn vài người có thể đánh nhau, nhìn lại khu Thỏ, hoàn, toàn, không, có.
Ở Bất Dạ Thành có truyền thuyết về khu Thỏ, nói rằng bọn họ là một trại tị nạn trong thành phố, những người bị đào thải của các khu đều sẽ qua đây, tưởng tượng xem người không có thực lực của mỗi khu yếu đến mức nào, lại còn tập trung đến đây, yếu lại càng thêm yếu, cho nên hàng năm khu Thỏ đều bị xếp ở vị trí cuối bảng xếp hạng.
…
Khi được Tề Tư Vân giải thích, Thích Mê đã có thể dự đoán con đường phía trước có bao nhiêu khó khăn.
Giống như cô nghĩ, Tề Tư Vân là người độc miệng nhưng không phải là người xấu, nếu không sẽ không nhanh như vậy mà đem hết toàn bộ những hiểu biết về tin tức các khu kể cho cô.
Thích Mê nhìn mấy đứa trẻ đang chơi đồ chơi ở trên giường, tiếp tục hạ giọng: “Bà nói khu Thỏ là nơi chất chứa những người bị đào thải, vì sao lại vắng như vậy?”
“Điều này mà cô còn không hiểu sao? Đều do yếu cả!” Tề Tư Vân bất đắc dĩ thở dài, đứng dậy muốn nói chuyện bình thường cùng Thích Mê, “Lấy ví dụ trận đấu cuối cùng mà chúng tôi tham gia vào tháng trước, tổng cộng có sáu cá nhân buông lời thề son sắt, một đi không trở về, đều bị đám người ở mấy khu hạng đầu bắt nạt cho đến chết, bây giờ cô nhìn ra ngoài mà xem, trên dây điện còn treo sáu cái dây thừng chưa cắt… Khu Thỏ một lần ra đấu trường sẽ phải c.h.ế.t đi mấy người, đương nhiên sẽ càng ngày càng ít.”