Tôi Mang Theo Đám Nhãi Con Ở Nhà Trẻ Đi Cầu Sinh - Chương 112
Cập nhật lúc: 2025-03-27 19:16:26
Lượt xem: 3
Cảnh tượng này có thể nói mang đến đủ áp lực mà mắt thường có thể nhìn thấy.
“Mê, San nói với tôi cô ấy chỉ ăn một miếng nhỏ của hạch tâm kỹ năng, theo lý thuyết sẽ không thể có năng lực ngự thú mạnh đến như vậy”. Eva nắm chặt cây đao lớn trên vai, ngay cả cô ấy cũng hơi căng thẳng.
“Khi đó có thể chỉ ăn một miếng, không chừng bây giờ đã ăn hết rồi... Chậc, đây có thể xem là mang theo cả vườn bách thú rồi đấy nhỉ?”
Hình ảnh hai người ngồi trên đỉnh đầu voi dần dần trở nên rõ ràng.
Ngu San vẫn mặc chiếc áo lông màu đỏ, gương mặt không chút thay đổi ngồi phía trước, Kiều Dã ngồi ở phía sau cô, âu yếm ôm cả người cô vào trong lòng.
Bọn họ dường như không có ý định xếp hàng, trực tiếp điều khiển voi biến dị đi lên phía trên đội ngũ.
Không ít người tiến hoá nhìn không vừa mắt, nhao nhao yêu cầu bọn họ đi ra phía sau xếp hàng.
Nhưng mà không biết Kiều Dã ở bên cạnh đã nói gì với Ngu San, cô ấy chậm rãi giơ tay lên, con hổ biến dị phía trước lao tới làm cho mọi người hoảng sợ đến mức ôm đầu bỏ chạy, chỉ lo chạy trối chết, đội ngũ vốn dĩ rất trật tự thoáng cái đã bị tách ra.
Kiều Dã nhìn thấy đám người chạy loạn như mấy con ruồi không đầu bèn đắc chí cười phì.
Từ trên cao vọng xuống, cậu ta liếc nhìn những người này, càng ôm siết Ngu San vào lòng hơn: "San San thấy chưa, bọn họ đều e sợ chúng ta, chúng ta không cần phải xếp hàng nữa, sáng sớm ngày mai có thể vào thành phố rồi."
Ngu San mím môi, đối với một người mắc chứng sợ độ cao cấp độ nhẹ như cô ấy thì tầm này cũng đủ đầu váng mắt hoa rồi, cô ấy rụt rè quay đầu nhìn Kiều Dã, hai mắt ngấn lệ: "Kiều Dã, em thấy chúng ta vẫn nên trật tự xếp hàng đi…"
"Ôi chao San San, hiện giờ hai ta đang ở tận thế, đâu giống với thế giới bình thường đâu, em không cần nề hà chuyện phong tục đạo đức gì hết." Kiều Dã phân tích, "Chỉ có kẻ yếu mới tuân theo quy tắc ở cái thế giới này, chúng ta là kẻ mạnh, mà kẻ mạnh thì phải phá vỡ những quy tắc, em hiểu không?"
"Nhưng mà…"
"Không nhưng nhị gì cả, San San." Kiều Dã áp mặt lại gần Ngu San, "Anh là bạn trai em, anh làm tất cả vì muốn tốt cho người anh yêu, ở cái thế giới này chỉ có duy nhất mình anh thật lòng với em thôi, anh sẽ không bao giờ làm hại em đâu… Điều em cần làm chính là ngoan ngoãn nghe lời anh, em biết chưa?"
Ngu San: "..."
Sự thinh lặng của Ngu San bỗng dưng khiến thanh âm Kiều Dã lạnh hơn vài phần, cậu ta lại hỏi: "San San, em đã hiểu hay chưa?"
Ngu San cắn môi, gật đầu.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/toi-mang-theo-dam-nhai-con-o-nha-tre-di-cau-sinh/chuong-112.html.]
Kiều Dã cười khì, vui thích hôn đậmlên gương mặt cô: "Ừ, San San của anh ngoan thật."
Nói giữa chừng, coi voi to tướng này đã chiếm đóng hết cả chỗ cổng thành phố.
Mấy con quái thú biến dị nghe được mệnh lệnh bèn tản đi, giương nanh quan sát tứ phía, cổ họng phát ra những tiếng gầm gừ, chúng buộc mọi người phải thoái lui sang bên.
Vô trình trung, hai người bọn họ đã chiếm lấn hơn mười mấy chỗ.
Nhạc Tây sợ hãi tột độ, nhanh chóng chạy đến nấp sau lưng Thích Mê: "Bây giờ phải làm sao đây? Theo tình hình này thì ngày mai chúng ta không thể vào thành phố Hoan Lạc được rồi…"
Gương mặt Thích Mê u ám, cô tiến lên phía trước—
Mọi người ở đây đều biết điều tuân theo trật tự, còn cậu ta vừa đến thì lại chen ngang thế à?
"Mê, tính đánh nhau hả, cho tôi vô nữa!" Eva cũng rút trường đao rồi bước lên.
Thích Mê vừa đi vừa quan sát, cánh tay phải của cô mới phục hồi chưa lâu nên không thể hành động lỗ mãng, mấy con quái thú biến dị này vô cùng hung hăng, đối mặt với chúng thì chí nguy thật, vì thế nên lúc cách chúng một khoảng cô dừng chân lại.
Không muốn đôi co với Kiều Dã, cô lập tức hét lớn tên Ngu San: "Ngu San!"
Nghe thấy tiếng ai gọi mình, Ngu San hơi hoang mang, lúc Eva kêu tên cô lần nữa thì mới kịp hoàn hồn, cô kinh ngạc ngoái đầu lại: "Thích Mê? Eva?"
Thích Mê vẫy tay với cô, ra sức tiên lễ hậu binh: "Ngu San, hai người đến sau thì phải xếp hàng đi chứ."
Nguyệt
"Vâng, giờ em sẽ…"
"San San!" Chưa kịp dứt lời, Ngu San đã bị Kiều Dã lạnh lùng cắt ngang: "Luật ở tận thế trước giờ vẫn chiều theo kẻ mạnh, cần gì quan tâm lời người khác nói!"
Khác với nỗi lòng băn khoăn của Ngu San trên đường đi, ngay khi đến nơi Kiều Dã đã chú ý đến chiếc xe buýt này và biết chắc chắn Thích Mê đang ở đây. Cậu ta làm vậy là cố ý khiêu khích cơn tức giận của Thích Mê, mang hàm ý mình hôm nay đã khác lắm ngày xưa, chẳng phải cô không muốn giúp đỡ cậu ta ư? Này, trước đây cô luôn thờ ơ với tôi, vậy hôm nay ông đây sẽ cho biết mùi trèo cao té đau!
Kiều Dã ngẩng cao đầu, thậm chí không thèm liếc nhìn một cái.
Thích Mê lạnh mặt, kiên nhẫn hỏi thêm, ngón tay cái nắm lấy phần móc trên thanh loan đao: "Kiều Dã, cậu chắc chắn mình không định xếp hàng tử tế đúng không?”