Tôi Mang Theo Đám Nhãi Con Ở Nhà Trẻ Đi Cầu Sinh - Chương 108

Cập nhật lúc: 2025-03-27 19:15:21
Lượt xem: 3

"Mạc Hỉ Trạch làm nghề gì thế?" Cô hỏi tiếp.

"Hả?" Nhạc Tây sửng sốt, sau khi phản ứng lại mới bất lực nói: "Cô mất trí nhớ rồi hả Thích Mê? Chồng cô là giáo sư đại học, chuyện như vậy sao lại hỏi tôi? Ai da, nếu tôi là Mạc Hỉ Trạch, tôi sẽ tức c.h.ế.t mất thôi…"

Thích Mê phớt lờ lời phàn nàn của Nhạc Tây, chỉ tập trung vào bốn chữ "giáo sư đại học".

Làm sao một giáo sư đại học vừa đẹp vừa giàu lại có thể nhìn trúng một nhân viên văn phòng bình thường như Thích Mê?

Khí chất của hai người không hợp nhau lắm nhỉ?

Lúc cô đang suy nghĩ, Nhạc Tây lớn tiếng giải thích với cô: "Thật đúng là số mệnh con người, ai lại ngờ được cốt truyện trong tiểu thuyết lại xảy ra ngoài đời thực chứ. Cô đến muộn vì mua cà phê ở dưới tầng lại bắt gặp một con rùa vàng, cô nói xem chuyện này nói ra liệu có ai tin đây?"

"Mua cà phê?"

"Đúng vậy, hôm đó không phải cô mua cà phê ở tầng dưới, tình cờ làm đổ cà phê lên âu phục của Mạc Hỉ Trạch, hai người mới kết bạn Wechat à… Ơ không phải, cô thật

sự mất trí nhớ rồi à, sao chuyện yêu đương của cô mà tôi lại kể cho cô nghe chứ?" Nhạc Tây cạn lời, đôi mắt to đen trợn tròn lên.

Thích Mê bật cười, không nói gì.

Từ lời kể của Nhạc Tây, đây đúng là câu chuyện về cuộc gặp gỡ lãng mạn giữa cô nàng bình thường và một người đàn ông hoàn hảo, khó tránh người ta lại nhớ lâu như thế.

Phàn nàn xong, Nhạc Tây mới nhớ ra một chuyện quan trọng: "Đúng rồi, nói chuyện lâu như vậy, chồng cô Mạc Hỉ Trạch đâu rồi? Anh ta ở trong xe đằng sau à? Hai người cùng nhau đến Bất Dạ Thành đúng không?" Cô ta vừa nói vừa quay lại nhìn, chỉ thấy Đỗ Thụy rõ ràng đang hoảng sợ vì nhìn thấy mặt cô ta.

Nhạc Tây đột nhiên phồng mặt, tức giận hừ một tiếng: "Có cần phải sợ đến vậy không, chậc, người đàn ông đó là ai thế? Không lẽ là…"

"Không phải, chỉ là bạn thôi." Thích Mê biết cô ta muốn nói gì liền lập tức chặn lời. Anh ta không ở cùng tôi, không biết anh ta đã đi đâu rồi, cũng không biết sống c.h.ế.t thế nào."

"Hả?" Nhạc Tây tiếc nuối nói: "Thật là, một cuộc sống tốt đẹp như vậy, đều bị tận thế xui xẻo này hủy hoại rồi."

Cô ta im lặng vài giây, sau đó chợt nhận ra dung mạo của Thích Mê không có chút thayđổi nào, quay đầu lại nhìn Đỗ Thuỵ: “Thích Mê…Mọi người còn chưa tiến hóa à?”

“Vẫn chưa.”

"Thật kỳlạ. Hầu hết những người tôi gặp đều đã tiến hóa hoặc biến thành quái vật. Những người chưa tiến hóa đã biến thành người gốm sứ, chỉ cần chạm vào là vỡ. Sao mọi người vẫn trông giống con người vậy?" Nhạc Tây giơ tay chọc vào lưng Thích Mê, cảm giác thật khó tin.

Thích Mê cảm thấy buồn cười: “ Sao bây giờ làm người lại là chuyện kỳ lạ thế?”

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/toi-mang-theo-dam-nhai-con-o-nha-tre-di-cau-sinh/chuong-108.html.]

“Không còn cách nào khác, theo xu hướng tất yếu, trong tự nhiên chính là mạnh được yếu thua. Tôi cũng không muốn trở thành bộ dạng xấu xí như thế này. Vẫn là giống con người như mọi người hiện tại đẹp hơn.” Nhạc Tây bất lực nhún vai.

Thích Mê nhếch khóe miệng, nhìn về phía trước.

Bọn họ ngày càng đến gần thành phố hơn, có thể nhìn thấy bức tường bê tông không thể xuyên thủng bên ngoài, một số tòa nhà cao tầng được chiếu sáng rực rỡ, trở thành ánh sáng vĩnh cửu trong đêm tối này. Gần bờ biển, mặt nước phản chiếu những ánh sáng này như một tấm gương khiến khu vực xung quanh càng thêm rực rỡ.

Đúng như tên gọi, Bất Dạ Thành.

Con người đều có tính bắt sáng, ngay cả sau khi họ đã tiến hóa cũng không phải ngoại lệ. Mặc dù những người tiến hóa có thể nhìn rõ vào ban đêm nhưng họ vẫn không thể kìm được sự phấn khích khi nhìn thấy ánh sáng.

E rằng đây chính là lý do tại sao những người tiến hóa đã xây dựng Bất Dạ Thành.

*

Vài phút sau, Thích Mê lái xe ra khỏi đường cao tốc, đến bên bờ biển yên tĩnh.

Ngoại trừ những tạp âm ồn ào phát ra từ thành phố, bốn phía xung quanh vẫn im lặng.

Bờ biển yên tĩnh, thỉnh thoảng có gió tạo nên những đợt sóng nhỏ.

Nếu mặt trời chiếu sáng ở đây chắc chắn sẽ là một cảnh tượng tuyệt sắc ấn tượng.

Không giống như bây giờ, biển tối tăm, luôn có cảm giác như có rất nhiều thứ hỗn tạp đang ẩn náu.

"Thích Mê, lần này gặp được cô thật sự rất vui, tôi lập tức thấy an tâm hơn rất nhiều. Lát nữa vào Bất Dạ Thành, chúng ta ở cùng nhau nhé?" Nhạc Tây vui vẻ ôm lấy eo Thích Mê.

Thích Mê cúi đầu nhìn, nói: "Xin lỗi, tôi không thể ở cùng cô được."

“Tại sao chứ?”

"Đừng hỏi lý do, dù sao cũng không thể... Nhưng mà tôi có thể đưa cô tới cổng Bất Dạ Thành." Nói xong, Thích Mê quay người, ra hiệu dừng lại với Đỗ Thụy.

Đỗ Thụy nhìn thấy, từ từ đạp phanh, xe buýt dừng ở ngã tư đường cao tốc.

Thích Mê ra hiệu cô sẽ đi tìm hiểu tình hình trước rồi chở Nhạc Tây đến Bất Dạ Thành.

"Thích Mê, sao tôi cảm thấy cô như biến thành một người khác vậy, thần thần bí bí." Nhạc Tây khó chịu nhếch môi.

Nguyệt

 

Loading...