Tôi Mang Theo Đám Nhãi Con Ở Nhà Trẻ Đi Cầu Sinh - Chương 105

Cập nhật lúc: 2025-03-25 00:42:44
Lượt xem: 6

Đỗ Thụy chỉnh lại kính, thở phào nhẹ nhõm: “Ừ, không sao thì tốt.”

Lúc chuẩn bị rời đi, anh ấy quay đầu lại thì nhìn thấy Tiểu Lãng Dữ đang chạy tới, lập tức dừng bước chân.

Tiểu Lãng Dữ chạy tới trước mặt Thích Mê, hàng mi cong thành hình lưỡi liềm xinh đẹp, mỉm cười chào hỏi: “Chào mừng cô Thích trở về!”

Thích Mê sửng sốt, khóe miệng nhếch lên: "Ừ, cô đã trở lại rồi đây... lần này cũng may rằng có em."

Mặc dù rất vô lý nhưng khi nhìn thấy Lãng Dữ, không hiểu sao cô lại cảm nhận được một chút bóng dáng của chàng trai mặc áo đen trên người cậu bé.

Sau khi nhìn chằm chằm vào cậu một lúc, Thích Mê thu ánh mắt lại, đi vòng qua cậu bé vào trong xe.

Tiểu Lãng Dữ nhìn ra sự kì lạ trong ánh mắt của Thích Mê, nụ cười trên mặt cứng lại.

Đỗ Thụy liếc cậu một cái, mở cửa đi vào.

“Cô Thích, tôi có chuyện muốn nói với cô.” Đỗ Thụy đi tới trước mặt Thích Mê, thấp giọng nói: "Tôi cảm thấy Lãng Dữ có gì đó không ổn, sau khi cô đi rồi, cậu bé vẫn luôn ở trong góc nhỏ cạnh nhà vệ sinh, không cho chúng tôi đến gần, cô vừa trở lại bé liền đứng dậy chào hỏi cô ngay. Cô nghĩ cậu bé có vấn đề gì không?”

"Chắc không có chuyện gì đâu..." Thích Mê liếc nhìn qua, "Làm phiền anh rồi thầy Đỗ, chuyện này cứ giao cho tôi, tôi sẽ giải quyết."

“Ừ.” Đỗ Thụy nghe xong cũng không tiện nói tiếp.

Lúc này, bọn trẻ ở tầng hai nghe nói Thích Mê và Eva đã về, từng đứa từng đứa lập tức chạy xuống: "Cô Thích! Cô bác sĩ, hai người về rồi!"

Nghe thấy tiếng động, Eva ngồi xuống còn chưa ấm m.ô.n.g đã bật dậy như một cái lò xo.

Vương Tiểu Hổ chạy tới trước, giống như một quả b.o.m thịt nhỏ mạnh mẽ nhào vào người Eva: "Cô bác sĩ, cuối cùng cô cũng trở lại, con còn tưởng rằng cô đã c.h.ế.t ở bên ngoài rồi!"

“Oh my god! Oh my god! Đừng chạm vào cô! "Eva hét lên, sợ hãi không dám cử động, tuyệt vọng nhìn Thích Mê cầu cứu.

Nhưng Thích Mê lo thân mình còn chưa xong, Triệu Nhất Triết chạy xuống, tựa vào lòng cô: “Cô Thích, hai người không sao là tốt rồi. Đi lâu như thế, chúng con cứ tưởng hai người gặp phải nguy hiểm!"

Vừa nói cậu bé vừa nhấc chân muốn bò lên trên người Thích Mê, khi bàn tay nhỏ nhắn mũm mĩm chuẩn bị tóm lấy cánh tay phải căng cứng của cô thì đã bị Tiểu Lãng Dữ giữ lại.

“Cánh tay của cô đang bị thương, cậu đừng chạm vào.” Tiểu Lãng Dữ vội vàng nói, giọng nói hơi trầm xuống.

Khi ngẩng đầu lên, cậu bắt gặp ánh mắt dò xét của Thích Mê.

Lãng Dữ: “...”

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/toi-mang-theo-dam-nhai-con-o-nha-tre-di-cau-sinh/chuong-105.html.]

Tiêu rồi.

Đêm đó, xe buýt dừng trên cầu cạn.

Con đường này thẳng tắp, rộng rãi, hai bên có khoảng trống cách mặt đất hơn chục mét, hơn nữa tầm nhìn không bị hạn chế, ngồi ở ghế lái có thể quan sát cả phía trước và phía sau qua gương chiếu hậu, rất thuận tiện và an toàn.

Với tư cách là tài xế, Đỗ Thụy cũng là đối tượng được ưu tiên bảo vệ giống như bọn trẻ, sau khi tắm rửa đơn giản, anh ấy cùng Trịnh Viện Viện đưa bọn trẻ lên tầng hai nghỉ ngơi.

Thích Mê ngồi ở ghế phụ, chịu trách nhiệm túc trực đến trước nửa đêm.

Thời gian trôi qua quá chán, cô tìm một mảnh giấy nhám mài từng chút một cho lưỡi d.a.o sắc bén hơn.

Lúc này cô đột nhiên nhìn thấy thứ gì đó vươn ra.

Thích Mê quay đầu lại, thấy một chai bia đựng trong bình thủy tinh màu xanh.

Nguyệt

Cô sửng sốt một lúc, rồi từ từ đưa mắt nhìn lên trên, ánh mắt rơi vào một khuôn mặt tuấn tú.

Lần này, đôi mắt đỏ như ngọc của chàng thiếu niên không hề bị che giấu dưới tấm vải đen, thoải mái để lộ ra ngoài. Đôi mắt khi còn nhỏ vừa to vừa tròn nhưng giờ đã hẹp và thanh tú hơn. Đuôi mắt hơi nhướng lên, giống như một đôi mắt hoa đào quyến rũ.

Bình thường không có biểu cảm gì, đôi mắt này vẫn như đang mỉm cười, giờ đây khi cười lại càng trìu mến, dịu dàng hơn.

Thích Mê nhìn chằm chằm cậu một lúc, sau đó giơ tay nhận lấy chai: “Em lấy rượu ở đâu thế?”

Lãng Dữ ngồi xuống bên cạnh cô, cười khẽ: "Đúng là chị đã chú ý tới em, lúc thấy em đột nhiên xuất hiện ở trước mặt chị cũng không hỏi tại sao..."

Tuy giọng điệu có phần không quan tâm và lạnh nhạt, nhưng những cử động tinh tế của cậu vẫn bộc lộ sự lo lắng bên trong——

Ngón tay thon dài đan chéo vào nhau một cách mất tự nhiên, cậu cúi đầu né tránh ánh mắt của Thích Mê.

Hôm nay cậu rất lo lắng, rốt cuộc cậu đã tự vạch trần mình trước mặt Thích Mê nhưng đến bây giờ cậu vẫn cảm thấy lo lắng.

"Nếu em đã chủ động đến tìm chị thì chúng ta nói chuyện nhé?" Thích Mê dắt thanh đao vào thắt lưng, ngồi thẳng dậy: "Rốt cuộc thì em là ai? Lãng Dữ có phải tên thật của em không? Lời Eva nói là thế nào? Chánh án mà Eva nhắc tới có phải là em không?”

Ánh mắt Lãng Dữ khẽ d.a.o động: “Phải.”

"Tại sao em lại cố ý biến thành một đứa trẻ rồi tiếp cận bọn chị?”

 

Loading...