“Chị Tiểu Mai, chị nhớ ? Có cần nữa ?”
Trong tai truyền đến hai tiếng ho, hai tiếng biểu thị phủ định, tức là ‘ cần’.
Năm phút , các giám khảo trở chỗ của .
Vị giám khảo ở giữa ôn hòa mở lời, “Cô Phương, nếu cô nghĩ xong thì thể bắt đầu .”
“Vâng, nghĩ xong, nhưng vì thời gian hạn nên ý tưởng của thực sự thiện, sẽ cố gắng diễn đạt rõ ràng nhất thể.” Phương Đông Mai thể hiện phong thái tự tin.
Vị giám khảo ở giữa gật đầu, “Không cả, cứ nghĩ gì thì nấy.”
--- Chương 879 ---
Anh Đổng nhập hồn Anh Anh
“ sẽ chọn vải co giãn, thông qua kỹ thuật cắt may để trang phục khi tĩnh tạo cảm giác bó buộc, nhưng khi mặc vận động thể thể hiện những đường nét mềm mại.
Có lẽ thể thêm các yếu tố tháo rời, để mặc tự quyết định mức độ bó buộc…”
thở phào nhẹ nhõm, nãy còn lo cô nhớ nội dung , kết quả là cô nhanh chóng chuyển đổi ý tưởng đưa thành sự hiểu của riêng , cho nội dung phong phú hơn.
Vị giám khảo ở giữa liên tục gật đầu khi , “Cô Phương, xem tác phẩm của cô, tuy còn non nớt nhưng linh khí, ý tưởng, mong đợi thể việc cùng cô trong tương lai.”
Nói xong, ông dậy bắt tay Phương Đông Mai.
Ban đầu định lấy tác phẩm nghiệp của đưa cho Phương Đông Mai tác phẩm dự thi, nhưng nghĩ , tác phẩm nghiệp hàng năm đều công khai trưng bày, vạn nhất lộ thì phiền phức.
Thế là đặc biệt chạy tiến độ, thiết kế một mẫu khác. Không ngờ phiên bản thiết kế vội vàng vẫn khen ngợi, trong lòng khỏi chút đắc ý, hóa cũng chút thiên phú!
Mấy phỏng vấn khác dường như cũng hài lòng với cô. Người phụ nữ trông như quản lý nhân sự dậy : “Cô Phương, hôm nay đến đây thôi, chúng sẽ thông báo kết quả phỏng vấn cho cô trong vòng một tuần.”
Buổi phỏng vấn diễn suôn sẻ. Khi cô Phương Đông Mai bước khỏi tòa nhà, giọng Văn Tùng Võ vang lên trong tai : “Làm , giờ thì về nhà ngay, đừng ngang ngó dọc.”
Lãnh Hàn Hạ Vũ
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/toi-lam-me-ke-cua-nguoi-yeu-cu/chuong-861.html.]
Trong những ngày Phương Đông Mai chờ đợi thông báo từ công ty, cô vắt óc bổ sung kiến thức về vải vóc, chất liệu. Còn thì về trường chuẩn cho buổi bảo vệ đồ án.
“Mộng Mộng, , chúng còn họp xong. Hôm nay tiếp tục nhé.”
Nhiệm Quỳnh Anh gặp vẫn ý định bỏ qua. sự kiên trì của cô “cảm động”, “Hehe, thật các cứ bàn bạc , cần gì thì cứ trực tiếp thông báo cho là mà?”
Nhiệm Quỳnh Anh chống nạnh, vẻ mặt giận sắt thành thép: “Mộng Mộng, là phụ nữ của thời đại mới, thể chút ý chí phấn đấu trong sự nghiệp ? Chúng thành lập một nhóm kinh doanh các cô gái trẻ xinh mà cần đàn ông!”
Haizz, một ngay cả “sự nghiệp tuyến” (ý chỉ đường cong cơ thể) cũng như thì cần gì ý chí phấn đấu trong sự nghiệp chứ.
đối mặt với Nhiệm Quỳnh Anh dì Đổng nhập, vẫn gượng gạo lùi một bước: “Hehe, đang chuẩn bảo vệ đồ án .”
“Cậu dáng vẻ của Quỳnh Anh xem, cô vẻ sẽ bỏ qua cho ?” Hoàng Thiên Di vòng tay qua cổ từ phía , “Cậu cứ chấp nhận , phụ nữ đàn ông, một khi ý chí phấn đấu trong sự nghiệp trỗi dậy thì đáng sợ. Cậu hoặc là tìm cho cô một bạn trai, hoặc là ngoan ngoãn theo cô mà phấn đấu mạnh mẽ lên! Ai bảo chúng là chị em ruột khác cha khác chứ.”
Tần Thi ở bên cạnh ngừng gật đầu, thái độ đặc biệt thành khẩn.
, hai họ từ bỏ kháng cự.
giơ hai tay lên, “Được , đồng ý cùng mở studio, kiểu giơ hai tay tán thành . Các hướng cụ thể nào ?”
Nhiệm Quỳnh Anh đắc ý Tần Thi một cái, “Ban đầu hướng rõ ràng, nhưng thấy Na Na cũng tham gia , thì hướng của rõ!”
hiểu lắm, “Cậu định thiết kế trang phục dân tộc ?”
vận dụng trí tưởng tượng của , vốn định là những chiếc áo Mông Cổ.
Nhiệm Quỳnh Anh nhẹ nặng gõ đầu một cái, “Tầm lớn! quyết định studio sẽ chuyên về mảng thiết kế trang phục điện ảnh và truyền hình!”
Cô chút phấn khích , “Đây tuyệt đối là một thị trường ngách đấy! Các nghĩ xem, bây giờ web drama, phim ngắn hot, còn các lễ hội Hán phục, cosplay nữa, nhu cầu về trang phục là cực kỳ lớn!”
“Vậy hướng thiết kế của chúng là gì?” yếu ớt hỏi một câu.
4_“Cái còn đơn giản ?” Nhiệm Quỳnh Anh bá đạo , “Cổ trang, hiện đại, kỳ ảo đều thể ! Mỗi chúng sở trường hướng khác , mỗi loại đều thể thiết kế. Na Na vốn dĩ con đường trang phục điện ảnh và truyền hình, bây giờ ?”
“Được!” Chỉ cần đừng bắt bận tâm, các cô thế nào cũng tán thành, “Vậy cần gì?”