“Tớ nghĩ Tổng giám đốc Tiêu mặt, lãnh đạo trường chắc chắn sẽ nhượng bộ, nhưng chúng cũng chuẩn tâm lý, lãnh đạo là giỏi lươn lẹo nhất, thể họ sẽ nhượng bộ một phần, đưa một phương án dung hòa, ví dụ như thế một đến hai suất bằng sinh viên năm ba.”
Cô xoa cằm, giọng điệu đột nhiên trở nên chắc chắn: “Khả năng lớn nhất là đổi hai suất, cố tình thêm một , như thì quá rõ ràng .”
Tầm Thi lời của Bàng Hiểu Mẫn cho kinh ngạc: “Hiểu Mẫn, học thiết kế thời trang đúng là phí tài năng , hợp với quan trường hơn đó! Cậu xem cái vẻ già dặn của , giống một sinh viên đại học bước chân xã hội chút nào.”
Bàng Hiểu Mẫn chút ngượng ngùng : “Hì hì, ở nhà thường xuyên bố tớ phân tích tình hình trong cơ quan, ngấm ngầm ảnh hưởng nên quen .”
“Vậy thì, chúng chuẩn hai bộ phương án , sáu đứa chúng đông đủ, bỏ ai cũng , các đúng ?”
Hoàng Thiên Di nhướn mày : “Cậu hỏi lão Tiêu nhà xem thể giải quyết .”
gật đầu: “Vậy tớ hỏi , đang công tác bên ngoài, giờ bận .”
: [Anh bận ? Rảnh thì gọi cho em nhé, vội.]
--- Chương 645 ---
Cảm giác coi trọng
Rất nhanh đó, điện thoại của Tiêu Thế Thu gọi đến, giọng ấm áp và trầm thấp, mỗi đều khiến an tâm ít.
Giọng ý trêu chọc: “Bé cưng, nhanh đổi ý ? Chắc quản lý kế hoạch phòng marketing của sẽ hận em mất thôi.”
Giọng điệu cưng chiều của khiến vô thức bắt đầu nũng: “Không , bên trường học xảy chuyện rắc rối , vốn dĩ lên kế hoạch đấy, sáu đứa chúng em đại diện trường tham gia chương trình. tin vỉa hè rằng, lãnh đạo trường đột nhiên quyết định để sinh viên năm ba thế chúng em tham gia, lý do là sinh viên năm tư chúng em tham gia hoạt động như sẽ ảnh hưởng đến tiến độ đồ án nghiệp.”
Tiêu Thế Thu xong, khẽ một tiếng: “Nghe vẻ là một cái cớ nhỉ, em tìm hiểu xem lý do nào khác ?”
là cáo già, là hiểu vấn đề.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/toi-lam-me-ke-cua-nguoi-yeu-cu/chuong-523.html.]
bất lực thở dài: “Đó chính là một tin vỉa hè khác ạ.”
“Các em giỏi thật đó, cứ động một tí là thể hóng tin vỉa hè, trong các em ai khả năng tình báo mạnh như ?” Anh còn tâm trạng đùa, chắc điều chứng tỏ trong mắt thì đây chẳng chuyện gì to tát.
“Chúng em đương nhiên nguồn tin của mà, một bạn nữ năm ba là của một lãnh đạo trường, tin cô cũng tham gia.
Nếu chỉ là thêm một cô thì cũng tạm , nhưng cô với chúng em, nên dùng bạn cùng lớp của cô để thế tất cả chúng em, cái quá bá đạo .”
“Ừm, chuyện tử tế cho lắm, xem vị lãnh đạo chức vụ hề thấp .”
“Anh cách nào giúp chúng em tranh thủ , Na Na chúng em tự tìm lãnh đạo trường chuyện, Thiên Di , chúng em tự thì chắc chắn cửa , là ông chủ lớn mà, lời của chắc họ sẽ coi trọng chứ.”
“Được, đúng lúc mai về, xuống máy bay sẽ đến trường các em một chuyến .”
“Anh tự đến ? Có chậm công việc của ?” chút bất ngờ, chuyện gọi một cuộc điện thoại là thể giải quyết ? Tổng tài bá đạo trong tiểu thuyết đều như . “Gọi điện thoại ?”
bận rộn đến mức nào trong thời gian , vì chút chuyện nhỏ của mà đặc biệt chạy đến trường một chuyến, bắt đầu cảm thấy .
“Anh chỉ là nhà tài trợ thôi, là cấp của họ, những chuyện trực tiếp sẽ trang trọng hơn, như mới thể hiện sự chân thành.”
càng cảm thấy hơn, quyết định nhất thời của chúng khiến lão Tiêu bỏ tiền bỏ công sức, đúng là một bao đồng mà.
Lãnh Hàn Hạ Vũ
vô thức quấn lọn tóc bằng ngón tay, nhỏ giọng hỏi: “Anh thấy em phiền phức lắm , cứ động một tí là bày đủ thứ chuyện cho giải quyết.”
Giọng càng thêm dịu dàng: “Bé cưng, những chuyện thể khiến em vui, đối với đều quan trọng. Hơn nữa, so với ông cụ nhà , em thật sự dễ dỗ đó, chỉ cần động miệng một chút, bỏ chút tiền là thể khiến em vui, đối với mà thì đáng giá.
Em , đây ông cụ nhà vui, tốn nhiều thời gian và công sức đấy.”
Tiêu Thế Thu giỏi an ủi khác, dù đang dỗ dành , nhưng vẫn cảm thấy dễ chịu nên lời, luôn khiến cảm thấy coi trọng.
Chiều ngày hôm , Tiêu Thế Thu quả nhiên xuống máy bay lái xe đến trường.