Ngay từ đầu    ít diễn viên  phong thanh  tranh giành vai diễn , nhưng đạo diễn Phòng  tuyên bố: vai chính chỉ thuộc về Đồng Kiến Tự.
Chỉ vì câu  , Đồng Kiến Tự  chờ đợi ông hơn một năm trời.
 
Đồng Kiến Tự cũng   đạo diễn Phòng thất vọng. Chỉ mới là buổi  kịch bản,  hề hóa trang, nhưng chỉ cần  cách  kiểm soát cảm xúc lời thoại, dường như  thể thấy  một Lý Linh Thục chân thực đang hiện diện  mắt.
Khi những  lớn bận rộn với công việc,  để ý đến cô bé, Thiên   ghế vẽ tranh.
 
Trước đó,  khi Đồng Kiến Tự phát hiện cô bé vẽ  tí hon lên bìa kịch bản của ,   đặc biệt mua cho cô bé  nhiều sách vẽ, cả sách tô màu lẫn giấy trắng.
Buổi  kịch bản tạm thời kết thúc, Đồng Kiến Tự  hồn khỏi kịch bản, lúc  mới nhớ đến con gái, vội vàng  sang, thấy cô bé vẫn đang cắm cúi vẽ.
Lại gần  thoáng qua, Đồng Kiến Tự kinh ngạc tột độ.
 
Cô bé  vẽ  tất cả   trong căn phòng . Tuy chỉ là tranh nét đơn giản, nhưng cô bé  nắm bắt  đặc điểm  chuẩn x/ác, trình độ vượt xa một đứa trẻ ba tuổi, và cũng vượt xa cả ông bố ảnh đế của —Ảnh đế Đồng vẽ tranh thực sự  tệ.
 
"Thiên giỏi quá." Ảnh đế Đồng  con gái với ánh mắt ngưỡng mộ chân thành. Khi cô bé ngước lên  với ,  liền tận dụng cơ hội đưa  yêu cầu: " Thiên vẽ bố  nhỏ, bố  một bức vẽ lớn hơn cơ."
 
Thiên  cuốn sổ của , thấy  hề nhỏ, tất cả   đều  kích thước bằng .
" bố là bố của Thiên mà, Thiên  nhất với bố. Bố  nên  vẽ lớn nhất ?"
 
Thiên nghĩ cũng , liền chiều theo ý . Cô bé xóa hình  tí hon của  , vẽ  một hình lớn hơn một cỡ.
Ảnh đế Đồng   yêu cầu mới.
 
"Thiên, con  thể hiện  sự đặc biệt của bố   ?"
Cô bé suy nghĩ  thêm cho  một vầng hào quang lấp lánh.
"Ừm, vẽ  , nhưng vẫn  thể hiện  tình yêu của Thiên dành cho bố."
 
Cô bé bực bội vẽ thêm một trái tim lên đầu  để thể hiện sự yêu thích.
"Thiên, bố cảm thấy..."
Cô bé đặt bút xuống, ôm cuốn sổ và   ngoài.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/toi-lam-ca-man-doi-thu-hai-o-cac-the-gioi/chuong-87-2.html.]
 
Ảnh đế Đồng  đuổi theo, ôm cô bé từ phía , lắc lắc chân cô bé: "Bố   phiền con nữa. Bố dẫn con  ăn tiệc lớn."
Sau buổi  kịch bản, đoàn  phim  một buổi ăn tối,  đặt sẵn chỗ ở ngay tầng .
 
Đồng Kiến Tự dẫn Thiên  ở bàn của đạo diễn. Một nhóm  đang uống rượu trò chuyện, đồ ăn  bàn gần như  động đến. Cô bé  bận tâm nhiều,  đĩa tôm xoay đến  mặt ,  với bố: "Bố giúp con c/ởi quần áo cho tôm."
Đồng Kiến Tự phản ứng một lát,  : "Được, c/ởi quần áo cho tôm."
 
Anh bóc vỏ tôm, chấm nước sốt  đặt  bát Thiên, còn đặc biệt đeo cho cô bé một chiếc găng tay dùng một .
Chiếc găng tay lớn bao trọn bàn tay nhỏ xinh của cô bé, các ngón tay  thể chạm tới đầu găng. Đồng Kiến Tự véo tay con: "Đáng yêu quá."
 
Thiên một tay cầm một con tôm lớn, một tay dùng thìa uống canh, ăn từng miếng  ngon lành.
Chỉ cần  cô bé ăn, Đồng Kiến Tự  nhịn  nở nụ   môi.
 
Khi nhập vai,  khó thoát khỏi cảm xúc trong phim. Vừa  kết thúc buổi  kịch bản, vì tình cờ diễn đến một cảnh nặng nề, mắt  vẫn còn đỏ hoe. editor: bemeobosua.   con gái vẽ tranh,  con bé ăn cơm, cảm xúc nặng nề đó  dần tan biến.
"Thiên, tôm lớn ngon ?"
 
"Ưm ừm."
"Vậy cho bố ăn một miếng nhé?"
Thiên c/ắn một miếng thịt,  ngoan ngoãn đưa tay, giơ đầu tôm còn  trong tay: "Bố ăn đầu."
Đồng Kiến Tự: "..."
 
Mấy vị đạo diễn, biên kịch lớn tuổi chú ý đến hai cha con thì thầm trò chuyện với ,  khỏi bật .
Hợp tác vài ,  đây chỉ thấy Đồng Kiến Tự chín chắn và chuyên nghiệp,  ngờ  còn  lúc giống hệt một đứa trẻ như thế .
 
Ăn  nửa chừng, một nhóm   ngang qua bên ngoài. Người dẫn đầu là một  đàn ông trung niên béo lùn. Ông   thấy   trong phòng, liền bước .
"Đạo diễn Phòng đấy ,   cũng ăn ở đây ? Thật trùng hợp, bên  cũng ăn ở đây. Nào nào nào, qua bên  uống vài ly !" Người đàn ông  lớn tiếng.
Ông  cũng là một đạo diễn, Vương Trần Kỳ.