Phượng Dự: Đây là chuyện duyên phận ư? Cậu  thật sự  thấy  gì sai !
"Kiến Tự, chị  thật đấy,  là em và con bé  xét nghiệm ADN ."
"Chị, chị thực sự hiểu lầm . Con bé  thể là con em . Chẳng lẽ em      con   ."
 
Đồng Kiến Tự dứt khoát  xong, lấy một chai sữa từ trong túi , rót cho  và Thiên mỗi  nửa cốc.
Uống một ngụm,   thích nên đặt xuống. Đứa trẻ bên cạnh cũng , uống một ngụm  đẩy sang một bên, cái cách đôi lông mày nhỏ xíu của cô bé nhíu  trông giống  đến phát hãi.
 
Phượng Dự đột nhiên ôm ng/ực: "Không , chị  một dự cảm  tồi tệ. Phải  x/ét ng/hiệm để đề phòng!"
Đồng Kiến Tự  thể  trái ý cô nên đành mặc kệ.
Anh vẫn  quên thúc giục: "Vẫn là tìm nhà cho con bé và đưa nó về sớm mới là quan trọng."
 
Đồng Kiến Tự sợ cô bé  quen chỗ lạ sẽ , nhưng thực tế quan s/át thì cô bé còn tự nhiên hơn cả chủ nhà là .
Ăn xong thì lau miệng rửa tay,  chạy  phòng khách xem TV, xem  chăm chú,  hề quấy phá chút nào.
 
Buổi trưa, cô bé  cùng họ ăn cơm,  cần ai  đút.
Đến buổi chiều,  quản lý cho  mang  nhiều đồ đến lấp đầy tủ lạnh,  tự tay rửa trái cây dặn dò  ăn.
 
"Gần đây  đóng phim, cứ ăn uống tẩm bổ chút . Không  phim của đạo diễn Phòng khi nào bấm máy, ông  là  h/ành h/ạ diễn viên nhất. Hễ  đoàn là em  sụt cân."
Đồng Kiến Tự  thích ăn trái cây lắm, thường thì trợ lý sẽ ép thành nước,  uống nhanh cho xong.
 
Về điểm , Thiên  khác . Cô bé khá thích ăn trái cây.
Khi Phượng Dự  để ý, Đồng Kiến Tự  thiện và nhanh chóng đẩy bát trái cây lớn đó về phía Thiên. Cô bé ôm bát, hai má phồng lên, một lát   ăn hết sạch.
Đứa trẻ  quả thực  phàm ăn.
 
Đến tối, Đồng Kiến Tự  đề nghị đưa cô bé đến đồn cảnh sát để sớm tìm  bố .
  Phượng Dự kịch liệt phản đối: "Không , đợi kết quả xét nghiệm ADN  . Chị  nhờ   khẩn cấp , mai là . Nếu hai  thực sự   qu/an h/ệ huyết thống, ngày mai chị sẽ đích  đưa con bé đến đồn cảnh sát!"
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/toi-lam-ca-man-doi-thu-hai-o-cac-the-gioi/chuong-82-3.html.]
 
Đồng Kiến Tự  hiểu tại   quản lý   thái độ cứ như thể họ đang  chuyện khuất tất, sợ rằng hễ đến đồn cảnh sát là  chuyện sẽ bại lộ.
"Bé con, ngủ một  trong phòng   sợ ? Có cần dì ngủ cùng ?" Phượng Dự hỏi.
 
Đứa bé lạnh lùng từ chối cô. editor: bemeobosua. Sau đó, cô bé thành thạo bê ghế lên đ/ánh răng rửa mặt, còn lấy lược tự chải tóc, thể hiện ý thức tự quản lý  cao.
Mặc dù tóc cô bé  rối nên cuối cùng vẫn là dì Phượng Dự giúp cô bé gỡ .
Đêm khuya, một ngọn đèn vẫn còn sáng ở tầng ba của căn biệt thự nhỏ.
 
Đồng Kiến Tự  ngủ, xuống lầu lấy nước.
Khi  ngang tầng hai,  thấy căn phòng khách nơi Thiên đang ngủ,  cảm thấy trải nghiệm ngày hôm nay thật kỳ lạ.
Đang lắc đầu định bước xuống lầu, tiếng nức nở khe khẽ vọng  từ phòng khách khiến  đổi hướng, đẩy cửa phòng cô bé khách nhỏ .
 
Phòng khách  để một chiếc đèn ngủ nhỏ, chiếu rõ vệt nước mắt  mặt cô bé.
Cô bé dường như đang chìm  một giấc mơ buồn, nước mắt  ngừng tuôn  từ đôi mắt nhắm ngh/iền,  thút thít, hai má đỏ ửng.
 
Đồng Kiến Tự  ở cửa  một lúc,   đến cạnh giường, cúi xuống. Anh cũng     gì, chỉ đành thử vỗ nhẹ  vai và lưng nhỏ xíu của cô bé, khẽ dỗ dành: 
"Không sợ,  sợ, đừng  nữa..."
 
Nhất định ngày mai  tìm  nhà và bố  cho cô bé, nếu  thì đăng tin lên Weibo, huy động  hâm mộ giúp đỡ cũng là một cách.
 Đồng Kiến Tự  ngờ rằng, thứ đang chờ đợi   ngày hôm   là một báo cáo giám định  thể tin nổi, cùng với  quản lý sắp phát đ/iên.
 
"Em giải thích cho chị xem, đây là tình huống gì!"
Đồng Kiến Tự   báo cáo xét nghiệm ADN ghi rõ qu/an h/ệ cha con,  cũng    ai đó giải thích cho  , rốt cuộc đây là tình huống gì.
 
"Tại  em   một con gái ruột?" Anh khó hiểu hỏi  quản lý của .
Người quản lý gầm lên: "Cậu hỏi ? Cậu hỏi ?!"