Tốc độ của Dược Tăng quả thực  nhanh,  ôm hai đứa trẻ, mỗi bước  thể bước qua ba bốn bậc thang, nhanh chóng đến  cổng chùa Tây Sơn,  kịp để Hoài Uông  thêm hai câu.
Đặt hai đứa trẻ xuống,  mặt  đỏ, thở  gấp, : "Được , đến , nếu hai đứa   chùa chơi thì cứ ."
"Minh Đức, ở đây  tiếp đãi, ngươi về ruộng th/uốc  việc ."
Vị Dược Tăng ngẩng đầu   bước  từ cổng chùa, gọi một tiếng: "Minh Chân sư ."
 
Rồi   chạy xuống núi.
Minh Chân cũng là một hòa thượng cao lớn vạm vỡ, nhưng mặc áo cà sa, trông nho nhã hơn sư  đang mặc đồ lao động.
Ánh mắt  từ từ lướt qua Hoài Uông và Thiên,  chắp tay hành lễ với Hoài Uông.
"Quý khách từ xa đến, xin mời ."
Chùa Tây Sơn    là một ngôi chùa lớn, chỉ là một ngôi chùa bình thường giữa núi, trông  lâu đời, khắp nơi đều  dấu vết tu sửa.
 
Sân chùa  rộng, nhưng hương khói trông  vẻ thịnh vượng.
Minh Chân dẫn hai   thẳng  hậu viện. Không còn những vị khách thập phương phía , hậu viện trở nên yên tĩnh.
Hoài Uông  thẳng  vấn đề: "Ngộ Tâm đại sư  ở đây ?"
Minh Chân cũng  vòng vo, trả lời thành thật: "Sư bá Ngộ Tâm   du hành  về."
"Vậy ngươi   Ngài  đang ở  ?"
 
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/toi-lam-ca-man-doi-thu-hai-o-cac-the-gioi/chuong-74-2.html.]
Nhận thấy sự sốt ruột của , Minh Chân : "Quý khách xin đừng nóng vội, Sư bá sẽ trở về trong hai ngày . Quý khách  bằng cứ tạm thời nghỉ ngơi ở đây chờ đợi."
Ánh mắt  chuyển sang Thiên bên cạnh Hoài Uông, đột nhiên mỉm , mời: "Hai vị  bằng cứ tạm thời nghỉ chân ở đây ."
Hoài Uông cảm thấy vị hòa thượng   chút kỳ lạ. Tuy   chút duyên nợ với Ngộ Tâm đại sư, nhưng vị hòa thượng  mặt    phận , đáng lẽ      vấn đề, mà  nhiệt tình như .
 
"Không cần, chúng  sẽ đợi ở quán trọ  núi, Ngộ Tâm đại sư trở về  sẽ  ." Hoài Uông từ chối thẳng thừng.
Thiên  quan tâm lắm đến những chuyện riêng tư giữa  lớn, nàng chăm chú  cái đầu tròn của Minh Chân.
Minh Chân tiễn hai  xuống núi. Ánh mặt trời chiếu lên cái đầu bóng loáng đó, Thiên cứ ngoái đầu  mãi  thôi.
Minh Chân mỉm : "Có cần  đưa hai vị xuống núi ?"
 
Hoài Uông  từ chối , vặn đầu Thiên ,  cho nàng tiếp tục  cái đầu   nữa.
Hai   quán trọ  chân núi, mở cửa sổ  là  thể  thấy cánh đồng thu/ốc rộng lớn và Tiểu Tây Sơn, cùng với mái hiên chùa  núi.
Sau khi cơn đau bụng của Thiên thuyên giảm, nàng   tinh thần chạy nhảy lung tung. Hoài Uông  để ý nàng, nàng liền chạy  ngoài quán trọ.
Bên ngoài quán trọ  một con suối nhỏ. Hạ nguồn con suối là những  phụ nữ gần đó đang giặt giũ, còn thượng nguồn là một nhóm trẻ con đang chơi đùa  nước.
 
Thiên  xổm bên bờ, tựa  một tảng đá .
Hoài Uông thấy nàng   chuyện nguy hiểm, cũng để mặc nàng.