“Không  ý là gì? Ngủ với ai mà con   ?” Giọng Tại Diễn cao lên.
Ôn Linh    tưởng tượng  điều gì, ôm ng/ực vỗ vỗ  tay vịn ghế sofa: “Sao  thế !”
 
Dù  cũng    , Tại Dã dứt khoát bổ sung thêm: “ cái gì cũng  , nếu    vẫn còn là xử nam các   tin ?”
“Nói nhảm gì , xử nam thì    con gái!” Tại Diễn lớn tiếng.
 
“Khụ,    nó từ  , cũng    nó là ai, càng   hai năm nay nó ở . Mấy ngày   nhặt  nó ở đồn cảnh sát, lúc đó còn tưởng là con riêng của bố  yêu của  đó.”
 
Nói xong như thế còn  đủ, Tại Dã   với Ôn Linh: “  trưởng thành ,  sống độc lập thời gian còn dài hơn thời gian bà dạy dỗ , lớn lên thành r/ác rư/ởi cũng  liên quan đến bà, bà về nhà  hơn  giáo dục đứa con thứ hai của  , đừng lãng phí thời gian ở chỗ  nữa.”
 
Tại Diễn nổi trận lôi đình: “Mày  cái gì ! Mày cái đồ s/úc s/inh!”
Ông  cầm cây chổi nhựa trong tay ném về phía Tại Dã.
Ôn Linh cũng tức giận đến biến sắc, cởi đôi dép  chân : “Mày  gì? Nói   nữa xem!”
 
Tức giận chọc trúng hai quả bom, Tại Dã né cây chổi bố ném, một tay chống lên lưng ghế sofa, cả  nhảy qua khỏi lưng ghế, nhanh chóng túm lấy Dư Thiên mặt ngơ ngác vô tội, ôm cô bé chạy trốn trong nhà.
 
“Mày còn  chạy , đồ nhóc con,  gan thì đừng chạy!” Tại Diễn thấy   đột nhiên bỏ chạy, theo bản năng nhặt cây chổi lên đuổi theo.
Ôn Linh cũng vội vàng đuổi theo, lớn tiếng: “Mày bỏ con bé xuống , đừng dọa nó! Tại Dã!”
 
Một cặp vợ chồng cũ  bước  tuổi trung niên, ngoài đường là những  đĩnh đạc, giờ đây một  cầm chổi, một  xách dép đuổi theo phía ,  mà vẫn  đuổi kịp. Rốt cuộc,  dẫn đầu phía  là một nam sinh trung học mười tám tuổi, sức lực dồi dào.
 
Tại Dã chạy một mạch  phòng ngủ, khóa trái cửa, chắn hai  ở bên ngoài.
Không để ý đến tiếng gõ cửa và tiếng m/ắng ch/ửi bên ngoài, Tại Dã ôm Dư Thiên đặt cô bé lên giường. Cậu mở chăn quấn lấy đứa trẻ bên trong,  lấy tai  đeo  cho cô bé, hai tay bịt cả tai  .
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/toi-lam-ca-man-doi-thu-hai-o-cac-the-gioi/chuong-6-3.html.]
 
Trên mặt  vẫn còn nét hung hăng  khi khiêu khích, nhưng  thấp giọng  với Dư Thiên: “Đừng .”
Dư Thiên   một lúc, từ từ nghiêng đầu về phía .
 
Tại Dã: “Làm gì? Buồn ngủ ?”
Cậu buộc  dùng một tay để giữ cho cô bé   ngã về phía . Dư Thiên cứ thế, cằm gác lên lòng bàn tay , đầu nghiêng sang, ngủ  .
 
Tại Dã: “…”
Ngủ kiểu   , chạy cả ngày ngoài đường, mệt đến  ?
 
, thật kỳ lạ, đầu đứa bé đặt trong lòng bàn tay nặng trĩu, dựa    mềm mại, nhịp tim của cô bé như một chú thỏ con trong lồng n/gực,  sức sống mãnh liệt, ngay cả tiếng đ/ập cửa bên ngoài cũng  còn đáng để ý nữa.
 
Bên ngoài dần dần im bặt, Tại Dã nhét đứa trẻ đang ngủ say  trong chăn, tự  mở cửa   ngoài. editor: bemeobosua. Bố   trông  vẻ  bình tĩnh ,   ghế sofa im lặng, thấp giọng  chuyện gì đó. Nhìn thấy Tại Dã xuất hiện, hai  ngừng .
 
“Chuyện  xảy  , chúng   gì cũng vô ích, nhưng đứa trẻ , con định  gì?” Giọng Tại Diễn uy nghiêm.
“Con mới mười tám tuổi, còn đang  học,   thể chăm sóc một đứa trẻ nhỏ như .” Giọng Ôn Linh đầy lo lắng hơn.
 
Tại Dã: “Con   đang châm biếm, chỉ là đang  sự thật. Lúc con  đủ tuổi, hai  cũng  quản con mấy, bây giờ con  trưởng thành , càng  cần quản nữa, con gái của con, con tự sẽ chăm sóc.”
 
“Miệng lưỡi ghê gớm, mày sẽ chăm sóc con ?” Tại Diễn khịt mũi.
Tại Dã nghĩ đến việc  nửa đêm dậy giặt cái áo thun  con tè ướt, nghĩ đến việc  gội đầu, buộc tóc cho con bé, mua đồ ăn cho nó, ôm nó  khảo sát trường mầm non cả ngày trời, v.v.,  hiểu  lưng   thẳng lên: “Hơn cả hai .”