Mang theo một con ruồi đến trường mỗi ngày    quá đáng ?
Đối mặt với yêu cầu của con gái, dù  vô lý đến , Tại Dã cũng đành  tìm cách đáp ứng.
 
Sau khi cô bé  ngủ, Tại Dã lảng vảng quanh nhà, cố gắng tìm con ruồi đang ẩn náu ở  đó. Anh tìm mãi mới nhốt  con ruồi  một chai nước khoáng.
Ngày hôm ,  đưa chai nước khoáng đựng con ruồi cho Dư Thiên: "Thú cưng của con đây, mang  học ."
 
Dư Thiên cầm chiếc ba lô nhỏ của ,  gương mặt thiếu ngủ của bố, nghiêm túc phản đối: "Không  con , là con màu xanh,  ánh sáng nhấp nháy."
Ruồi còn  màu khác ư? Tại Dã cũng  ngờ, một con ruồi mà con bé còn nhận  sự khác biệt.
 
Nghĩ đến việc tối qua   mất bao nhiêu thời gian để tìm con "thú cưng nhỏ" , Tại Dã cau mày: "Chính là con , con mang  học cho bố!"
Dư Thiên khẽ thở dài, lắc đầu, tỏ vẻ   cách nào với bố,  nhận lấy chai nước khoáng.
 
"Vâng ạ."
Cô bé mang con ruồi trong chai nước khoáng đến trường. Đứa trẻ hàng xóm đang khoe một chú rùa. Sau khi cô giáo  chuyện với Dư Thiên một lúc, cô  đến  mặt cô bé.
"Thiên Thiên, con  mang thú cưng đến ?"
 
"Có ạ."
"Ơ, con  mang thú cưng đến ? Phụ  con   gì , là con gì thế, cho   xem  ?"
Dư Thiên lấy chai nước khoáng .
 
Nụ   hảo của cô giáo dần cứng : "Đây là... đây là? Con ruồi ?"
Dư Thiên: "Là bố con bắt cho con ạ."
Cô giáo: "Haha,  , là một thú cưng  đặc biệt nhỉ." Bố thế  thật  đáng tin cậy chút nào?
 
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/toi-lam-ca-man-doi-thu-hai-o-cac-the-gioi/chuong-24-3.html.]
Vì lời  của cô giáo, các bạn nhỏ khác cũng xúm  xem. Mọi     từng thấy ruồi, nhưng bắt ruồi  chai để tham quan thì đúng là  đầu tiên.
Đám trẻ  con ruồi. Đứa trẻ cầm rùa đột nhiên hỏi: "Rùa nhà   bơi  nước, ruồi nhà bạn   bơi  nước ?"
 
Một đứa trẻ khác : "Nó  bay, cũng  bơi nữa!"
"Vậy thử đổ nước  xem ."
 
Tối hôm đó, Tại Dã nhận  tin nhắn của cô giáo. Tuy lời trách móc  khéo léo, nhưng về hành vi bắt một con ruồi cho con gái  thú cưng, cô giáo  bày tỏ sự  đồng tình, khuyên  đừng qua loa với con.
Tại Dã: "..."
 
Anh cảm thấy o/an ứ/c quá.
Cô con gái chỉ con ruồi và  đó là thú cưng, vứt ba lô, để cốc nước xuống, chạy  tìm đồ ăn.
Tại Dã cầm điện thoại, bất lực  xuống ghế sofa.
 
Sau khi nhắn tin hồi lâu,  t/iện tay mở chai nước khoáng còn uống dở  bàn và uống một ngụm.
Cô bé   với hộp sữa chua, Tại Dã liếc  cô bé: "Thú cưng của con , mang về ?"
 
Cô bé  chằm chằm  tay .
Tại Dã: "?"
Một dự cảm  lành ập đến, Tại Dã chậm rãi  đầu , phát hiện đáy chai nước khoáng  đang uống  một con ruồi đang chìm  đáy.
 
Dư Thiên hút một ngụm sữa chua, giọng  líu nhíu: "Bố ơi, uống ruồi."
Mặt Tại Dã xanh mét, lao  nhà vệ sinh.