Cô    xong, Mặc Du  nhanh chóng đồng ý: "Không cần, cứ để con bé ở trường."
"Vậy là  đồng ý gia nhập ?"
Mặc Du kiên quyết gật đầu.
 
Chỉ cần nghĩ đến việc gia nhập Cục An ninh, họ sẽ giúp   chăm sóc con bé,   cảm thấy nhẹ nhõm.
Cần  rằng, vì  đó Vũ Nặc quá giỏi chăm sóc trẻ con,    từng suy nghĩ  nên gia nhập tổ chức của họ luôn .
 
Người phụ nữ mỉm     một cách mãn nguyện: "Anh đúng là một  bố , vì tương lai của con  mà sẵn lòng hợp tác với chúng ."
Mặc Du: "..."
 
Khi Thiên tỉnh dậy, Mặc Du  ký cả đơn xin việc,   sắp chuyển  ký túc xá nội bộ của Cục An ninh để thực hiện một  công việc bảo mật.
Còn Thiên, sẽ  đưa đến trường đặc biệt.
 
Tin sét đ/ánh ngang tai, Thiên suýt , nắm c/hặt quần Mặc Du  chịu buông: "Lại   học, con    học nữa!"
"Bố ơi, chúng  về nhà    ?"
 
Mặc Du tránh ánh mắt mong đợi của cô bé. Nhìn đứa bé  lóc  đưa  học, trong lòng Mặc Du  chút bất an và áy náy, nhưng cũng   nhiều niềm vui.
Ngay cả khi   quen với một ký túc xá xa lạ,   cũng chịu đựng.
 
Theo yêu cầu của  , căn nhà mới của   cũng khá chật hẹp, nhưng đầy đủ t/iện nghi, sạch sẽ, còn   đưa thức ăn đến,  an . Anh  còn  thể ở trong ký túc xá  việc.
 
Ngày đầu tiên  , buổi tối,   nhận  tin nhắn từ nhân viên liên lạc,  rằng đứa bé  biến mất ở trường.
Mặc Du nắm c/hặt thiết  liên lạc, mím c/hặt môi, ngón tay chạm  phím sáng.
 
Anh   dùng quyền hạn nội bộ mở camera giám s/át Thiên Võng để tìm kiếm, mặc dù điều    phép, nhưng   vẫn   .
Ngay khi   chuẩn  thực hiện ý định của , cửa  kéo .
 
Đứa bé  cho là  mất tích   ký túc xá của   như   chuyện gì xảy , ném chiếc cặp sách  , chạy "đùng đùng" đến tủ bảo quản, lấy  chai nước giải khát của  , ngửa cổ uống cạn một lon.
Mặc Du co ro  ghế  cô bé: "..."
 
"Haizz." Thiên   ghế sofa, thở dài như một ông cụ non, bực bội than phiền, "Con chẳng thích  học chút nào!"
"Con về bằng cách nào?" Mặc Du hỏi.
 
Thiên lắc lắc cánh tay,  hì hì: "Con  ma thuật, "vụt" một cái là đến !"
Mặc Du x/ác nhận, việc họ  thể trốn thoát khỏi tổ chức khủng bố quả thực là do đứa bé  .
 
Không lâu , giáo viên và nhân viên liên lạc đến tận nơi,  nữa đưa đứa bé trốn học .
Thiên kêu la om sòm khi  họ bắt , giống như một con mèo hoang  con  tóm .
Mặc Du  họ rời , trong lòng   một dự cảm kỳ lạ.
 
Quả nhiên, nửa đêm,   đang   máy tính lượng tử, ăn suất ăn nhân viên  cung cấp, bên cạnh bỗng truyền đến giọng  của Thiên.
"Bố đang ăn gì , con cũng  ăn."
 
Cô bé xuất hiện  một tiếng động, trong ánh sáng mờ ảo của máy tính lượng tử, khuôn mặt trắng bệch, trông  đáng sợ.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/toi-lam-ca-man-doi-thu-hai-o-cac-the-gioi/chuong-200-7.html.]
Mặc Du nhớ đến những bộ phim kinh dị về hồn ma bé gái xem hồi nhỏ, suýt nữa nghẹn ch/ết.   =))))
 
Cứ thế trôi qua một thời gian dài, một ngày nọ, Mặc Du bỗng  đứa bé : "Con   đây, một thời gian nữa sẽ đến thăm bố."
Mặc Du sững , dừng công việc.
 
Anh   chằm chằm đứa bé  tất,  giày, cuối cùng đặt chân xuống sàn từ chiếc ghế, chậm rãi  theo cô bé,  cô bé chạy đến cửa mở cửa,  chào tạm biệt  .
Đợi cửa đóng , câu hỏi   Mặc Du ấp ủ bấy lâu mới thốt  .
 
"Con  ?" Anh  hỏi      ai ở hành lang.
Cửa đột nhiên  mở , Thiên thò đầu  trả lời câu hỏi của  : "Con về thăm ."
Mặc Du  thoải mái cúi đầu xuống: "Mẹ của con, là ai?"
 
Thiên hỏi: "Bố hỏi  nào?"
Mặc Du: "..."
Sau đó, một thời gian dài Thiên  xuất hiện, cô bé  ở trường, cũng  đến tìm  .
 
Mặc Du vẫn ngày ngày ở trong nhà sống cuộc sống gần như cách biệt với thế giới bên ngoài, chỉ  điều,   bắt đầu ăn đồ ăn nóng.
Một năm , Mặc Du đang co ro  giường ngủ  tiếng động trong nhà  tỉnh giấc.
 
Anh  kéo chăn xuống, thấy Thiên đang lục lọi trong nhà như một tên trộ/m đột nhập.
Cô bé lẩm bẩm trong miệng: "Đói ch/ết đói c/hết, bố ơi, trong nhà  gì ăn ?"
 
Sau đó cô bé cứ cách vài bữa  đến,  khi đến thì   ghế sofa xem chương trình ăn vặt,  khi   một  bài tập kỳ lạ.
Cô bé  vẻ  phiền não vì những bài tập   thành, ngước lên hỏi   một cách đáng thương: "Bố ơi, bố  thể giúp con  bài tập ?"
 
Mặc Du  đồng ý,   cũng  thích  bài tập, đặc biệt là  văn.
Bị cô bé  phiền  bài tập một ,   Thiên cũng dứt khoát từ bỏ ý định nhờ   giúp  bài tập.
 
Không vì lý do gì khác, chữ  của   còn  hơn cả bố dượng, giáo viên  thấy còn chê,  cô bé nhờ học sinh tiểu học  hộ.
 
Lời  gốc của giáo viên là: 
"Cô  cháu thường nhờ  khác  hộ bài tập,  đây trong một cuốn bài tập hè  đến bảy tám nét chữ khác , cháu đang sưu tầm tem ? Chữ  của bài tập  hiểu      , cháu cứ để cô   hết cho cháu , còn bài văn  là ai ? Cháu   nhờ học sinh tiểu học  hộ ?"
 
Sau khi  m/ắng, Thiên đau khổ từ bỏ hành vi nhờ vả bài tập khắp nơi.
Đến khi lớn hơn một chút, Thiên đột nhiên đề nghị  học kỹ thuật hacker, quấn lấy Mặc Du dạy cô bé.
 
Sau một ngày giảng dạy, hai bố con đều gần như suy sụp.
Mặc Du nhường chiếc ghế của  cho cô bé, còn  trốn trong phòng tắm  chịu .
 
Thiên gõ cửa ầm ĩ bên ngoài, cam đoan rằng   học nữa, sẽ  ngay, Mặc Du mới chịu .
Mặc dù Thiên từ bỏ việc học kỹ thuật của bố, nhưng  lâu , cô bé  tự  mang vấn đề đến cho bố giải quyết.
 
"Bố ơi, bố xem xem, bố  thể phá giải tường lửa  ?" Cô bé chống cằm, như một đóa hướng dương, đầy vẻ mong đợi.
Mặc Du  thấy một hệ thống   mới, cái cô bé đưa cũng   là tường lửa gì, nhưng    giải thích, trực tiếp vùi đầu  nghiên cứu.