“Ai gõ cửa thế?” Lý Tụ nhấc cây cơ lên gõ gõ gáy ,  dậy  mở cửa, vẻ mặt  khó chịu, “Ai đấy,  thấy cửa ghi là  mở cửa … Ơ! Là Tiểu Dã , hôm nay   rảnh đến đây?”
 
Lý Tụ  cái bản mặt cau  của Dã thì bật ,  mở cửa  hỏi: “Sao nào,  cãi  với bố , đến tìm  em chơi hả?  lúc,  họ của em hôm nay cũng ở đây chơi nè.”
Dã: “Mở cửa.”
 
Lý Tụ mở toang cánh cửa, lúc  mới phát hiện Dã đang ôm một đứa trẻ trong lòng, đứa bé nhỏ   cánh tay , hai tay buông thõng, đầu rúc  vai Dã, chỉ thấy  cái gáy tròn vo.
“Em nhặt  đứa bé  ở  ?”
 
Lý Tụ cảm thấy cảnh tượng  hiếm  khó tìm, toát lên vẻ hài hước khó tả, theo bản năng sờ điện thoại  chụp một tấm, miệng vẫn : “Nhặt  trẻ con thì   đưa cho tao nha,  đưa đến đồn cảnh sát  ?”
 
Dã vung tay cản ống kính của  , vẻ mặt càng khó coi hơn, ôm đứa trẻ   đại sảnh, miệng : “Là con gái riêng của bố em.”
“Xoẹt!” Lý Tụ đóng cửa ,   thì rít lên: “Ông cố ơi, ông  gây mâu thuẫn gì với bố ,  lẽ   tr/ộm con gái riêng của ông  về h/ành h/ạ, còn bé thế , thật   , chuyện phạm pháp chúng   nên .”
 
Chàng thanh niên đang chơi bi-a bên trong  thấy tiếng động cũng buông cơ  xem.
Lý Tụ lập tức gọi   : “Ôn Thừa mau  xem em họ của  , em trai Dã của chúng , nó t/rộm con gái riêng của bố nó về !”
 
Ôn Thừa tò mò  gần: “Chuyện gì thế?”
Dã bực  tìm một chiếc ghế sofa, đặt đứa trẻ mềm mềm ấm ấm dính  trong lòng xuống, tức khắc cảm thấy cả  thả lỏng. Đối mặt với hai đôi mắt tò mò,   bất đắc dĩ : “Nhặt  ở ven đường, nó nhận nhầm  là Hoài Diễn, gọi  là bố… Hừ.”
 
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/toi-lam-ca-man-doi-thu-hai-o-cac-the-gioi/chuong-2-2.html.]
Lý Tụ và Ôn Thừa lúc  mới  rõ khuôn mặt của đứa trẻ, cả hai đều sững sờ, tò mò vây quanh.
“Đứa bé  giống em quá!”
“Giống, giống y như đúc.”
 
Tại Dã tìm một chiếc ghế sofa khác  xuống, thúc giục: “Lấy cho em một cái điện thoại dự phòng, điện thoại của em  rơi vỡ .”
“Khoan khoan khoan, đừng ồn.” Lý Tụ sờ cằm,  ngừng cảm thán: “Giống quá, cho dù Dã em tự sinh  còn  chắc  sinh   một đứa trẻ giống như .”
 
Ôn Thừa   lâu, đột nhiên  sang  với Tại Dã: “Em chắc đây là con gái riêng của bố em ?”
Dã dựa  ghế sofa, mặt  biểu cảm: “Không lẽ  ,  thế ,   con gái ông  thì là con gái em .”
 
“Vấn đề là nó quá giống em.” Ôn Thừa tỏ vẻ khó hiểu, đưa ngón tay chọc chọc má đứa trẻ, khiến khuôn mặt đang vùi trong sofa của cô bé  sang phía Tại Dã: “Em  kỹ xem, cái miệng  của nó, chẳng lẽ  giống dì  ?”
 
Dì của Ôn Thừa, chính là  của Tại Dã. editor: bemeobosua. Khuôn mặt  trai đang cau  của Tại Dã khựng ,   kỹ Dư Thiên.
Năm sáu tuổi bố   ly hôn,   mắc chứng trầm cảm nặng, những năm đó bà phần lớn thời gian ở nước ngoài,   bà tái hôn và định cư ở nước ngoài, sức khỏe yếu nên ít khi về,  cuối Tại Dã gặp bà là mấy tháng  qua video call, vì con riêng của bà  ồn nên bà cúp máy  nhanh.
 
Nói  thì thật buồn ,  gần như  nhớ rõ   trông như thế nào nữa.
Cậu càng giống bố, mà bố   là một kẻ  t/iền á/n tiền sự, nên  thấy đứa trẻ giống  thì liền cho rằng đó là con gái riêng của bố.
Không khí im lặng trong giây lát.