Thiên  một đám qu/ỷ nhi  khúc khích, răng s/ắc nhọn vây quanh, còn  Kỳ Nhân thì hiện   mặt cô.
Thiên  hề lùi , trái  còn bước lên một bước, giơ bàn tay trái về phía  Kỳ Nhân.
 
Mẹ Kỳ nhân quá cao, bà cúi  đỡ lấy tay trái của Thiên, cúi đầu khẽ khàng hít hà cổ tay Thiên.
Sau đó, bà mở mắt , hai hàng huyết lệ từ từ chảy xuống.
 
Thấy bà   hại , Thiên nở một nụ  mãn nguyện, tiến lên hai bước, ôm chầm lấy chân  Kỳ Nhân, ngước lên gọi bà: "Mẹ ơi!"
 
Lãnh địa quái dị về đêm q/uỷ quái nhảy múa, ồn ào dị thường, nhưng Tòa nhà chữ Điền  giữa, như trái tim, thì luôn yên tĩnh, giờ đây chỉ còn  Kỳ Nhân và một đám qu/ỷ nhi sinh sống.
 
Tuy nhiên, hôm nay, Tòa nhà chữ Điền cũng trở nên ồn ào.
"A a a! Mẹ ơi, nó  c/ắn con!" Thiên kêu to.
Một lát , tiếng trẻ con  thét vang lên.
 
Thiên bám   Kỳ Nhân, như chiếc đuôi  theo bà.
Những đứa bé bò lổm ngổm  tường và  đất gần đó luôn chực chờ,  c/ắn váy, giày, tay áo của cô.
 
"Mẹ ơi,  còn nhớ con ? Chắc chắn  nhớ đúng , con tên là Thiên!"
"Thiên."
"Mẹ ơi,  chỗ   thành  thế ? Giờ  còn  chơi nào tới nữa ạ?"
 
"Rất ít,   cần thức ăn nữa."
Mẹ Kỳ nhân cứ  đứa bé đang ôm , lắng  cô bé líu lo trò chuyện.
Đây là một cảm giác  quen thuộc, đứa con bà từng đ/ánh mất cũng ồn ào như thế.
 
Cuối cùng bà cũng dần nhận , đứa con thất lạc  trở về.
Sau khi đứa con ồn ào nhất của bà biến mất ở đây, bà  cố gắng tìm kiếm, nên  bắt về  nhiều nơi.
 
Những trung tâm thương mại, b/ệnh viện, cao ốc... đó là những nơi bà dùng xúc tu để tìm kiếm con  và bắt ,  khi bắt về thì chúng dần dần mọc dính  Tòa nhà chữ Điền.
 
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/toi-lam-ca-man-doi-thu-hai-o-cac-the-gioi/chuong-198-2.html.]
"Con  về ." Mẹ Kỳ nhân cuối cùng cũng nhận , là đứa con thất lạc  tự tìm về.
Mùi của cô bé khác xưa, nhưng dấu vết bà  cho con vẫn còn.
 
Thiên xúc động   Kỳ Nhân ôm trong lòng,  bốn cánh tay ôm lấy cô, và một cánh tay xoa đầu cô.
Nếu độ mạnh của lực ôm thể hiện mức độ xúc động và nhớ nhung, thì  Kỳ Nhân  lẽ đang  xúc động và  nhớ cô.
 
"Có  nhiều,  nhiều đồ ăn vặt, những món con thích ăn."
Thiên   chiếc ghế nhỏ, thấy  Kỳ Nhân mang đến  nhiều đồ ăn vặt, mỗi cánh tay đều cầm đầy, chất đống  mặt cô.
 
Bà còn nhớ loại đồ uống cô thích nhất, cắm ống hút  hộp sữa chua  đưa cho cô.
"Trong tòa nhà ,  nhiều món con thích ăn."
 
Mẹ Kỳ nhân đang nhắc đến trung tâm thương mại. Bà bắt trung tâm thương mại  về, treo trong lãnh địa của , cũng là vì Thiên.
Cả khu vui chơi  nữa, cũng là vì nhớ con gái thích chơi những món đồ chơi lớn như thế.
 
Bà nghĩ rằng, chỉ cần mang những thứ con gái thích về nhà, con bé sẽ trở .
"Cảm ơn !" Thiên chớp chớp mắt, nén nước mắt trở .
 
Dù ở thế giới nào, cô cũng cảm nhận   nhiều,  nhiều tình yêu, những tình yêu  khiến cô  hề sợ hãi.
Sau  đến đầu tiên, Thiên thường xuyên tìm cớ chạy đến đây.
 
Để thăm , hoặc để  bài tập bù.
Vì tốc độ thời gian ở đây khác với thế giới cô đang sống, editor: bemeobosua. nên mỗi khi cần nước đến chân mới nhảy, cô  mang sách vở, bài tập và đủ loại nhiệm vụ   thành, chạy gấp  đây,   chiếc ghế nhỏ ở hành lang vùi đầu học.
 
Cô  đó  bài tập, một đám em trai em gái q/uỷ nhi ngửi thấy mùi cô  bò đến quấy rầy.
Thiên đang cặm cụi ,  chúng túm tóc và quần áo, cô nhịn , nhưng khi lũ nhóc bắt đầu giật bài tập của cô, Thiên lập tức  chịu nổi mà hét lên:
 
 "Mẹ! Chúng x/é bài tập của con!"
Mẹ Kỳ nhân liền đến bắt lũ em trai em gái phiền phức  chỗ khác.