Ôm đứa trẻ lên nhét  trong chăn, tay áo mang theo hương th/uốc phướt qua má cô bé.
Thiên ngửi mùi thu/ốc thơm quen thuộc,  khà khà một lúc, trong miệng thì thầm: “Chân Chân ngủ cùng .”
Chẳng mấy chốc, cô bé cũng ngủ say.
 
Nhịp tim dồn dập của Ôn Tầm Chân  định , đưa tay lên sờ Khóa Linh Hoàn đang khóa  cổ.
Vài tiếng “cạch cạch” , Khóa Linh Hoàn vỡ thành vài mảnh, mất tác dụng.
 
Điều  cũng nhờ Thiên, trong lúc Cung Tây Việt bế quan, nàng  để Thiên lén lút lấy Khóa Linh Hoàn đến “chơi” một lúc.
Nhìn hai mẫu tử  vẻ mặt tương tự  giường, Ôn Tầm Chân   giường một lát, sự ôn nhu trong mắt biến mất, để lộ vẻ ảm đạm ẩn chứa bên trong.
 
Nàng giơ tay lên, đứa trẻ trong chăn đột nhiên cựa quậy.
Cuối cùng, nàng vẫn   gì,   vội vàng rời .
Trong những ngày , nàng biểu hiện ôn thuận, chỉ là để giảm bớt cảnh giác của Cung Tây Việt, thực chất trong lòng sớm  nóng như lửa đốt.
 
Nàng  nhanh chóng hội hợp với Tiêu Thụ, x/ác nhận  bây giờ  an   .
Ngọc phù truyền tống dùng để đưa Tiêu Thụ chạy trốn  đặc biệt, nàng  thể cảm nhận  điểm rơi cuối cùng của truyền tống ở .
 
Ôn Tầm Chân  , trong phòng yên tĩnh, Thiên đột nhiên tỉnh , dụi mắt  quanh.
Hơn nửa tháng nay, cô bé  quen với việc tỉnh dậy  tiên gọi Chân Chân.
“Chân Chân?”
 
Không thấy ,  phát hiện Mẫu  vẫn đang ngủ, cô bé bước chân ngắn chạy  ngoài.
Một lát , Cung Tây Việt cũng chậm rãi  dậy.
Nàng lau vệt m/áu tràn   môi, giơ tay buộc  mái tóc xõa xuống, bước xuống giường.
 
Từ đầu đến cuối, nàng bình tĩnh như thể  sớm  chuyện  sẽ xảy .
Một giọt m/áu đầu ngón tay chấm  lòng bàn tay, lòng bàn tay  sáng lên một vết ấn chỉ dẫn.
 
Ôn Tầm Chân cảm ứng  điểm rơi cuối cùng của ngọc phù truyền tống,  ở mười hai thành phố gần Ma Giới, editor: bemeobosua. nơi đó Tiên Ma hỗn tạp, là một vùng hỗn loạn  .
 
Ôn Tầm Chân sắc mặt  ,  đến  phố,  vô tình  thấy hai  tử Y Cốc mặc áo xanh   tiệm th/uốc, trong lòng càng chùng xuống.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/toi-lam-ca-man-doi-thu-hai-o-cac-the-gioi/chuong-183-2.html.]
Nàng tránh hai  tử , rẽ  một con hẻm vắng .
 
Vừa bước  con hẻm, một chuỗi tiếng bước chân  theo phía  trở nên rõ ràng hơn.
Ai đang theo dõi nàng? Chẳng lẽ   của Y Cốc phát hiện ?
Ôn Tầm Chân đột ngột  đầu, thấy một đôi mắt vô tội.
Ôn Tầm Chân: “...”
 
Đứa trẻ  nàng phát hiện  những  sợ, mà còn tăng tốc chạy tới, kéo tay áo nàng phấn khích hỏi: “Chân Chân, chúng    chơi?”
Ôn Tầm Chân đau đầu, đứa trẻ      dỗ ngủ  ,   đột nhiên chạy theo  ngoài.
 
“Sao con  đến?”
“Con thấy cô  ngoài chơi, thì  theo  ngoài.”
“Thiên, cô  việc  , con mau về ngay .”
 
“Không sợ!” Thiên thậm chí còn thần bí , “Mẫu  ngủ ,    chúng   ngoài chơi !”
Mẫu  con   ngủ, mà là   dùng thu/ốc mê bất tỉnh, hơn nữa trong thời gian ngắn  tỉnh  .
 
Dù cho nàng  o/án h/ận Cung Tây Việt, nhưng nàng sẽ  giận lây sang một đứa trẻ, thậm chí vì cô bé, nàng cũng  trả th/ù nhiều.
Nhìn đứa trẻ vô tri vô giác, Ôn Tầm Chân đành   ôm cô bé lên, hít sâu một  : “Vậy cô dẫn con  chỗ vui chơi.”
 
Thiên quả nhiên  vui: “Đi! Chỗ vui chơi!”
Ôn Tầm Chân  rẽ  đường lớn, nàng nhớ rõ  con phố  cũng  cơ nghiệp của Cung Tây gia, đưa đứa trẻ đến đó  rõ  phận, nhờ  trông chừng cô bé, cũng tránh cô bé chạy lung tung bên ngoài    bắt .
 
Cung Tây gia  một tiệm đồ ngọc  phố ,  khí phách, Ôn Tầm Chân ôm Thiên bước .
“Xin , chưởng quỹ của các ngươi  ở đây ?”
 
“Chưởng quỹ đang tiếp khách quý  lầu.” Người tiếp khách ,  về phía cầu thang dẫn lên tầng hai, “Thật trùng hợp, chưởng quỹ xuống .”
 
Chưởng quỹ béo   cùng vài nam nữ mặc áo xanh bước xuống, trong miệng vẫn khách sáo : “Chư vị khách sáo , nếu  tin tức chúng  nhất định sẽ thông báo cho chư vị!”
 
C/hết t/iệt! Ôn Tầm Chân ôm Thiên  đầu  , nhưng   kịp nữa, vài  tử Y Cốc bước xuống lầu   thấy Ôn Tầm Chân.