181. Nhân Vật Chính 19
 
Món đặc sản Hoa Tiêu Mục của Lạc Nhĩ Thành  ba đại gia tộc bản địa kiểm soát, chỉ mọc trong d.ư.ợ.c viên  danh nghĩa của họ.
Những d.ư.ợ.c viên  mở cửa cách  nửa tháng một , chỉ cần giao đủ Linh Thạch, là  thể  vườn hái th/uốc.
 
Dược viên gần nhất mở cửa  ba ngày, vì  Cung Tây Việt trực tiếp tìm một quán trọ mở phòng, ở trong đó  thiền, chuẩn  tu luyện ba ngày ở đây.
Ôn Tầm Chân  nhịn  hỏi: “Ngươi đường đường là Cô Nguyệt Kiếm Quân,   d.ư.ợ.c viên sớm  dễ,  tưởng ngươi sẽ trực tiếp đến phủ Thành Chủ viếng thăm.”
 
Đối phương nhất định sẽ nhiệt tình mời nàng  d.ư.ợ.c viên, cho dù  vì  phận Đại tiểu thư Cung Tây gia của nàng,  phận  tử thủ tọa Vân Ẩn Tiên Môn cũng đủ để   tranh  theo đuổi .
 
Cung Tây Việt trông  vẻ quyết đoán, cũng  giống  nguyện ý lãng phí thời gian,  mà  chịu chậm rãi chờ ở đây.
“Làm theo quy củ .” Cung Tây Việt đang cố gắng dùng linh lực đẩy khí thu/ốc trong cơ thể , nhắm mắt  đơn giản.
 
Nghe thấy nàng    nhiều, Ôn Tầm Chân cũng đành    phiền nàng, và Thiên ở một bên khác của phòng.
Căn phòng   lớn, đối với  phận của hai mẫu tử Cung Tây Việt mà , quá sơ sài.
 
Đã chứng kiến sự giàu  xa hoa của Cung Tây gia, cũng như sự hào phóng và cầu kỳ của vài  khác trong Cung Tây gia, nàng từng nghĩ Cung Tây Việt cũng là một  cầu kỳ khắp nơi.
 
 quán trọ mà nàng tùy t/iện chọn   là quán trọ lớn nhất trong thành, căn phòng chọn cũng  bình thường, chỉ  thể coi là sạch sẽ giản dị mà thôi.
Vài món đồ nội thất đơn giản, rèm vải màu xanh, Cung Tây Việt cứ   một tấm bồ đoàn cứng ngắc.
 
Ngay cả Thiên,  mà Ôn Tầm Chân thấy  chút nuông chiều, cũng dường như  quen với  cảnh sơ sài ,  hề than phiền   ồn một câu nào, chỉ  bên cạnh bàn gặm bánh hoa tươi.
 
Một bàn đầy bánh kẹo ngọt đều do Cung Tây Việt mua,  khi đến quán trọ, editor: bemeobosua. Ôn Tầm Chân thấy hai mẫu tử   tiệm bánh hoa tươi trao đổi một hồi, cuối cùng đạt  thỏa thuận.
 
“Ta mua loại bánh  cho con, ba ngày tiếp theo con ngoan ngoãn ở trong phòng ăn bánh,   chạy lung tung.” Cung Tây Việt .
“Con ăn một miếng bánh là  thể  ngoài chơi !” Thiên .
 
“Được,  tính con ăn hai miếng bánh trong một khắc, ba ngày tổng cộng  thể ăn năm trăm bảy mươi sáu miếng,  mua cho con sáu trăm miếng, đủ cho con ăn .” Cung Tây Việt trông  vẻ nghiêm túc.
 
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/toi-lam-ca-man-doi-thu-hai-o-cac-the-gioi/chuong-181-1.html.]
Ôn Tầm Chân: Thời gian ngủ buổi tối  thể ăn  thể bỏ  ?
Thiên  thể tính toán , nhưng cô bé giả vờ  , gật đầu: “Vậy  , con  các loại khác  nha.”
 
Nói xong cô bé  nhớ đến Ôn Tầm Chân đang  một bên, chỉ  nàng : “Chân Chân cũng  ăn.”
Ôn Tầm Chân từ chối: “Ta  cần...”
 
Cung Tây Việt  hào phóng trong chuyện : “Thêm cô , gấp đôi, một nghìn hai trăm miếng.”
Ôn Tầm Chân: “Ta  cần...”
 
Thiên vẫn đang kỳ kèo: “ cô  là  lớn, ăn nhanh hơn con, cô  một   thể ăn mười miếng!”
Ôn Tầm Chân: “Ta  thể.”
 
Cung Tây Việt và Thiên đồng thời  nàng, hỏi: “Ngươi ăn mấy miếng trong một khắc.”
Ôn Tầm Chân: “Thật sự  cần ,   thích ăn...”
Hai mẫu tử  đầu , tiếp tục thảo luận.
 
“Vậy thêm một chút nữa, một nghìn năm trăm miếng,  đồng ý thì con   ăn miếng nào cả.”
“Vậy  .”
 
Ôn Tầm Chân: Không định để ý đến  thì tại   hỏi ?
Cuối cùng Cung Tây Việt mua hết cả lô bánh   xong ở tiệm bánh ngọt.
Thiên  đống giấy gói dầu ,  chút nghi hoặc, hỏi: “Ở đây  một nghìn năm trăm miếng ?”
 
Cung Tây Việt liền : “Không tin con  thể đếm thử.”
Thiên còn  thể đếm rõ đến một nghìn năm trăm,  đường  chằm chằm  đống bánh đó đếm nửa ngày, cũng  đếm rõ .
 
Cô bé  tìm  trợ giúp, kéo tay áo Ôn Tầm Chân: “Chân Chân, cô giúp con đếm một chút   ?”
Ôn Tầm Chân  cần đếm, mắt quét qua là , đống bánh đó chỉ  ba trăm miếng.
 
 Cung Tây Việt nắm chuôi kiếm  rút , sự đe dọa rõ ràng bày   mắt, cuối cùng nàng vẫn khuất phục  uy thế của Cô Nguyệt Kiếm Quân, n/ói d/ối trái lòng với đứa trẻ.
“Ừm, đúng ,  một nghìn năm trăm miếng bánh.”