Vị tăng nhân trẻ tuổi thần bí mỗi ngày đều một vài món đồ chơi nhỏ, như vịt, ngỗng, đại bàng mà Thiên , còn cả linh dương nhiều màu sắc, ước chừng là động vật do đứa trẻ tưởng tượng , cũng luôn, và còn tỉ mỉ tìm một đống dụng cụ để sơn và tô màu.
Chỉ là thứ gì cũng ba phần, Thiên, Minh Đức, Minh Chân mỗi một phần.
Minh Chân mấy những món đồ chơi đầy chất thơ ngây đó, nhịn cần, nhưng vị tăng nhân trẻ tuổi xua tay, chịu lời .
Nhìn dáng vẻ xua tay, Minh Chân luôn cảm thấy chút quen thuộc khó tả.
Thiên vui, tối ngủ, đầu giường cô bé bày một hàng đồ chơi khắc gỗ. editor: bemeobosua. Trước khi ngủ cô bé chuyện với từng món khắc gỗ, mỗi khi thêm một món khắc gỗ mới, cô bé còn giới thiệu danh tính và lai lịch của chúng với Ngộ Tâm bên cạnh.
Ngộ Tâm cô bé thao thao bất tuyệt, trao đổi với cô bé về những món khắc gỗ một lúc, cho đến khi Thiên buồn ngủ mới thôi.
Mỗi buổi sáng thức dậy, Thiên đều chọn một món khắc gỗ mang chơi, gì cũng đặt món khắc gỗ bên cạnh, đến nhà ăn cũng ngoại lệ, cô bé tự ăn, còn vê vụn bánh bao hỏi món khắc gỗ: “Ngươi ăn ?”
“Ồ, ngươi ăn , tự ăn .”
Cô bé nhiều đồ chơi khắc gỗ để chơi, nên quên mất chuyện từng đòi xe nhỏ, Minh Chân và vị tăng nhân thần bí học nghề mộc, cố gắng vì chiếc xe nhỏ của Thiên.
Anh quá chuyên tâm nên quên mất đứa trẻ bên cạnh, Thiên lên tiếng, dẫn Minh Đức chạy ngoài chơi.
Bồ Đề Sơn rộng lớn như , Thiên quen thuộc nơi, nơi quen thuộc nhất ngoài thiền phòng để ngủ, chính là nhà ăn để ăn cơm.
Vì cô bé dẫn Minh Đức, nơi đầu tiên đến chính là nhà ăn.
Nhà ăn yên tĩnh ngoài giờ ăn, cũng mấy .
Thiên quanh ở cửa, thấy Đại sư Ấn Hợp bên cạnh một chậu gỗ lớn, trong chậu chất đầy khoai lang dính bùn.
Thấy hai đứa trẻ, Đại sư Ấn Hợp cũng vẻ gì, nhưng Thiên thấy ông lấy đủ thứ đồ ăn ngon cho quá nhiều , sợ sự lạnh nhạt của ông chút nào, thẳng , tự nhiên gần chủ động hỏi: “Ông đang gì ?”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/toi-lam-ca-man-doi-thu-hai-o-cac-the-gioi/chuong-155-3.html.]
“Rửa khoai lang,” Đại sư Ấn Hợp lạnh lùng .
Thiên cũng lâu giúp rửa rau, lúc : “Con cũng rửa.”
“Vậy thì rửa .” Đại sư Ấn Hợp đuổi hai giúp việc nhỏ , còn dậy lấy cho họ hai chiếc ghế gỗ nhỏ và hai cái khăn lau nhỏ.
Thiên chăm chú rửa vài củ khoai lang, đó cô bé hẳn là giúp đỡ, mà thà là chơi nước hơn.
Đại sư Ấn Hợp bận tâm, tự rửa, quần hai đứa trẻ tạt một mảng nước cũng để ý, thậm chí còn xắn ống tay áo quá dài của hai đứa trẻ chơi nước lên.
Minh Chân toát mồ hôi hột vì lo lắng tìm bọn trẻ đến nhà ăn, thấy Thiên và Minh Đức ghế nhỏ ăn khoai lang nướng.
“Các con đang gì !” Minh Chân mặt đen sạm hỏi.
Thiên thấy , nhe răng : “Ăn khoai lang nướng, thơm lắm, ngon lắm!”
Minh Đức cũng toe toét bên cạnh, miệng đầy tro đen kêu lên ngon.
Đại sư Ấn Hợp bên cạnh thấy đến, bước bên trong, đóng cửa .
Minh Chân: “…”
Thiên khuôn mặt đen sạm của , tới gõ cửa : “Minh Chân cũng ăn khoai lang nướng.”
“Cảm ơn khoai lang nướng!”
Cô bé tinh ranh lời cảm ơn , cánh cửa im lặng một lúc, vẫn mở một khe hở, đưa một củ khoai lang nướng ngoài.