Trong cảm xúc xúc động ,   rót một bát th/uốc cho Thiên, giọng điệu ôn hòa, xoa đầu cô bé : “Th/uốc hôm nay   cho thêm cam thảo,  đắng lắm, con cũng uống một chút ,  cho sức khỏe.”
 
Thiên liếc    một cái, bưng bát thu/ốc đưa đến chỗ Ngộ Tâm cách đó  xa, đợi   uống xong  đưa bát  về,   với Minh Chân: “T/huốc của con đều cho cha uống, để cha mau khỏe.”
Minh Chân: “…” 
 
Không hiểu nổi đứa trẻ  rốt cuộc là hiếu thảo   hiếu thảo nữa.
Sư  ở bên cạnh ngoan ngoãn uống th/uốc, uống xong l/iếm l/iếm miệng, đưa bát : “Sư , ngọt,  nữa.”
 
“Không , thu/ốc cũng   uống nhiều, một bát là đủ .” Minh Chân đẩy cả hai đứa trẻ, một đứa  chịu uống một đứa đòi uống thêm,  chơi.
Đi qua một thị trấn, Thiên  Minh Chân dắt tay, chú ý đến một ông lão đang chầm chậm  ngang qua bên cạnh.
 
Ánh mắt cô bé rơi  cây gậy trong tay ông lão, tiếp đó liền  ngang ngó dọc, cuối cùng dừng   một tiệm tạp hóa  chịu .
Ngộ Tâm liền hỏi cô bé: “Thiên  mua đồ chơi ?”
 
Trong tiệm tạp hóa   ít đồ chơi trẻ con  thể chơi.
Thiên lắc đầu, giằng tay Minh Chân , chạy  tiệm tạp hóa nhỏ đó, từ góc kéo  một cây gậy chống dùng cho  già.
 
Ngộ Tâm bây giờ mặc dù lưng vẫn thẳng,   còng như nhiều  già khác, nhưng trông  là một lão hòa thượng .
Thiên mang gậy chống của  già đến cho  ,   cũng vui vẻ nhận lấy, cầm gậy chống  bộ, còn để Thiên “giúp” cầm cây pháp trượng của .
 
Chưa  hết một con phố, Thiên  thích một chiếc xe gỗ nhỏ. Chiếc xe gỗ nhỏ mà trẻ con  thể  lên cưỡi, cũng  thể đẩy  chơi,  sơn phết và chạm khắc hoa văn,   tinh xảo.
 
Đứa trẻ  sấp lên   chịu ,  còn  chằm chằm đầy mong đợi, đành  mua cho cô bé.
Con phố   dài, đồ chơi nhỏ bày b/án cũng nhiều, khiến   hoa cả mắt.
 
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/toi-lam-ca-man-doi-thu-hai-o-cac-the-gioi/chuong-153-3.html.]
Minh Chân vẻ mặt nghiêm túc, đặt Thiên lên chiếc xe đẩy nhỏ, cõng Minh Đức đang  ngây ngô, nhanh chóng chạy về phía , đẩy chiếc xe đẩy nhỏ gần như bay lên, dùng tốc độ nhanh nhất xuyên qua con phố đó.
 
Ngộ Tâm cầm gậy chống  theo phía ,  thì   nhanh  chậm, nhưng dù Minh Chân  nhanh đến mấy,   cũng luôn theo kịp bên cạnh.
Thiên   xe đẩy nhỏ, cảm thấy kiểu “đua xe”  kích thích và thú vị, nắm ch/ặt t/ay cầm yêu cầu Minh Chân tiếp tục.
 
Minh Chân đẩy một mạch  hơn chục dặm, chiếc xe gỗ nhỏ xinh  kêu “rắc rắc”  tan tành.
Chiếc xe đẩy trẻ con  vốn chỉ thích hợp để đẩy từ từ  mặt đất bằng phẳng,   , một võ tăng khỏe mạnh, đẩy đ/iên cuồng  núi đá lởm chởm và rừng cây, việc tan tành là điều đương nhiên.
 
Hơn nữa   còn chở quá tải,  xe  hai đứa trẻ, trọng lượng nhân đôi.
Minh Chân,  tự đẩy xe chơi mà  để ý nhiều,  chút chột ,  hai đứa trẻ sắp  đến nơi,  xổm xuống cố gắng sửa xe.
 
“Cái trục  gãy ,  cái mới là dùng .” Minh Chân  ,  ném ánh mắt cầu cứu về phía Sư Bá.
Ngộ Tâm mỉm  gật đầu, Minh Chân lập tức lấy  tự tin, trong rừng xoắn cây sửa xe.
Bánh xe hỏng thì sửa bánh xe, tay đẩy hỏng thì sửa tay đẩy, cứ thế hỏng đến  sửa đến đó.
 
Khi đến gần Bồ Đề Sơn, chiếc xe đẩy nhỏ tinh xảo       thế bằng chiếc xe đẩy phiên bản thô sơ  bằng gỗ, kỹ thuật mộc của Minh Chân cũng  nhập môn.
 
Linh giới Bồ Đề Sơn, độc lập thành một giới ngoài Tam giới, là một trong những nơi bí ẩn nhất, trừ các Phật tu, ít   thể  .
Minh Chân và Minh Đức tuy bái nhập môn hạ Ngộ Kiến, nhưng vì sư phụ quanh năm ở Thái Tức Sơn, nên cũng  từng đến nơi . editor: bemeobosua. Vì ,  đầu tiên đến, họ cũng tò mò như Thiên.
 
Sơn môn ẩn  trong sương m/ù theo bước chân của Ngộ Tâm, hiện rõ diện mạo thực sự.
Hai pho tượng Phật cao lớn  ở hai bên bậc thang, một  một .
Thiên ngẩng đầu  hai pho tượng Phật , đột nhiên thấy chúng cử động.
 
Một lớp vỏ đá mỏng   bong tróc,  đầu cả hai pho tượng mọc đầy rêu xanh, trừng mắt  Thiên.