153. Phật Tử 13
 
Thiên thức dậy  buổi sáng,   chằm chằm  Ngộ Tâm một lúc lâu.
Cô bé đưa tay nắm lấy da mặt Ngộ Tâm nhéo nhéo,   kéo kéo, cảm giác  chùng xuống.
 
Đứa trẻ lộ  vẻ mặt nghi ngờ : “Cha, cha  già  một chút .”
Nhìn sang Minh Chân, Minh Đức bên cạnh,   gì khác biệt so với  khi ngủ tối qua,  soi gương mặt , cũng   đổi, chỉ  cha là cứ già .
 
“Vì lớn lên  chậm, còn già  thì   nhanh.” Ngộ Tâm .
Thiên   , một lúc   hỏi: “Cha  b/ệnh ?”
Minh Chân dẫn Minh Đức đến, p/hân phát đồ chơi cho hai đứa trẻ  một bên chơi, chuyển hướng sự chú ý của Thiên.
 
Anh   khuôn mặt Sư Bá rõ ràng  trở nên già hơn,  lo lắng hỏi: “Sư Bá,    sắp bắt đầu một luân hồi mới  ?”
Minh Chân từng  Sư phụ , luân hồi của Sư Bá chính là “sinh lão bệnh tử”.
 
Chỉ cần   sử dụng lực lượng càng mạnh, càng nhiều, tốc độ biến đổi  sẽ càng nhanh.
Đêm Sư phụ viên tịch, Sư Bá cũng   gì đó, mặc dù    hiểu, nhưng  chắc là  liên quan đến Thiên.
 
Lúc đầu    Thiên gọi Sư Bá là cha,   Sư Bá đáp lời, trong lòng  bối rối  chấn động, bây giờ càng cảm thấy, lai lịch của Thiên  bí ẩn,  lẽ là một loại tu hành nào đó của Sư Bá.
 
“Minh Chân, con  cần suy nghĩ quá nhiều.” Ngộ Tâm từ tốn .
Minh Chân lộ vẻ  hổ: “Vâng, con tu hành  đủ, nhiều điều còn  ngộ  .”
 
Ngộ Tâm: “Ý  là, con chỉ cần chăm sóc  Thiên là  . Ài, già ,  còn tinh lực trông trẻ nữa.”
Minh Chân: “…”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/toi-lam-ca-man-doi-thu-hai-o-cac-the-gioi/chuong-153-1.html.]
 
Sư Bá đức cao vọng trọng,   chắc chắn  những việc quan trọng hơn cần  .
Sư Bá  ở đó cũng là đang tu hành, chứ    trốn tránh việc trông trẻ.
Việc trông trẻ nhỏ , Sư Bá   dễ dàng, ngay cả khi giao cho   , cũng là để rèn luyện  .
 
Minh Chân tự thuyết phục bản ,  bắt đầu một ngày trông trẻ mới.
Cuối xuân, Thiên   quần áo xuân hè, trở nên hoạt bát hơn . Mùa đông quá lạnh cô bé  thích hoạt động, thích nép  lòng cha Đại sư, hoặc để  khác bế, nhưng trời nóng ,   một  bạn nhỏ chơi cùng, cô bé chạy nhảy suốt ngày, thường chơi đến mồ hôi đầm đìa.
 
Mùa , trẻ con  dễ  b/ệnh, Minh Chân đành  buộc thêm một chiếc khăn lau mồ hôi quanh cổ Thiên.
Thiên lúc đầu  chịu, nhưng Minh Chân kéo Minh Đức , cho Thiên xem chiếc khăn lau nước dãi quàng  cổ  , khó khăn lắm mới dùng lý do giống bạn chơi mới thuyết phục  Thiên quàng khăn lau mồ hôi.
 
Sau đó, bất kể đang  gì, chỉ cần Minh Chân  thấy tiếng  của Thiên, liền  cảnh giác tìm kiếm bóng dáng cô bé, thấy cô bé đổ mồ hôi liền nhanh chóng lấy chiếc khăn vải buộc   cô bé lau mồ hôi cho cô bé.
 
Minh Chân  bao giờ cảm thấy Sư  ngốc nghếch của   khiến   đỡ lo đến . editor: bemeobosua. Anh  thậm chí bắt đầu nhớ  hai ngày đầu tiên quen Thiên, khi cô bé còn   quen với  ,  thích chạy lung tung, chỉ thích nép  lòng Sư Bá.
 
Vừa luyện côn  một lúc ở bãi đất trống, tai Minh Chân động đậy, bắt  tiếng Thiên ho khan hai tiếng gần đó.
Sư  cũng hít hít mũi.
Minh Chân lập tức chuẩn  .
 
Anh  lấy  gói d.ư.ợ.c liệu khô quý giá nhất trong gùi của .
Đây đều là những loại d.ư.ợ.c liệu mọc  vách núi cheo leo của Thái Tức Sơn, hấp thụ linh khí của Thái Tức Sơn,  khi bào chế và pha trộn,  thể cường  kiện thể.
 
Khi Minh Đức mới  nhặt về, cơ thể  , thường xuyên  b/ệnh, chính là do   hái th/uốc, bào chế th/uốc cho Sư  uống, nuôi dưỡng   khỏe mạnh lớn lên đến bây giờ.
Lúc Minh Chân đang sắc th/uốc, Thiên và Minh Đức tò mò xúm  xem một lúc.
 
Thiên  quen với việc cha Đại sư sắc th/uốc, lúc đó đều là sắc cho Ôn Thuần uống, cô bé  bao giờ cần uống thu/ốc, nên lúc  cũng  hề  cảm giác nguy hiểm, còn cầm một bó hoa dại đến chơi.