Phải chăng cô  đang lo lắng buồn bã vì thiếu  đứa con ồn ào nhất? Liệu cô   cứ mãi tìm kiếm  như thế ?
Hết   đến  khác  thấy   mà  nhung nhớ, nhưng   nắm bắt , gọi mãi  ngừng, đứa trẻ cuối cùng  kìm  nữa, một tay nắm lấy vạt váy của , cất tiếng  lớn.
 
Đột nhiên, Tòa nhà chữ Điền và  cũng lùi xa, cô bé  như biến thành một đám mây nhẹ bổng,  thổi bay đến giữa núi xanh.
Đó là đường núi trong bức tranh Thập Phương Sơn.
 
Trên con đường núi  mây m/ù che phủ, Ma tôn tóc đỏ ôm đứa bé  xuống.
Anh   hề lộ chút buồn bã nào, vẫn còn đang cãi cọ với đứa bé yếu ớt trong lòng.
Thiên  gió thổi đến, rơi xuống bên cạnh  , dễ dàng đuổi kịp bước chân . Bởi vì Ma tôn bình thường  nhanh như  băng, nhưng lúc  bước chân  chậm rãi.
 
Thiên  thấy chính bản  trong vòng tay  đó đang gọi: “Ca ca.”
“Cha.”
Người đó dường như   thấy, cũng  đáp lời.
 
Thiên hít hít mũi, nắm lấy vạt áo đen của  đó,  theo   chầm chậm về phía , đột nhiên  thấy    một lúc lâu, đáp  một tiếng.
Thiên lao đầu  chân  , tiếp tục nức nở bật .
“Thiên.”
“Thiên…”
“Thiên, tỉnh  .”
 
Có  đang gọi tên cô bé, Thiên cảm thấy mắt  ẩm ướt, mí mắt dường như dính ch/ặt  ,  thể mở .
Ngón tay ấm áp và thô ráp lau qua mắt, Thiên mở mắt ,  thấy khuôn mặt hiền hòa và bình tĩnh của Ngộ Tâm Đại sư, khiến cô bé cũng như lập tức bình tĩnh , cảm xúc buồn bã mãnh liệt  đó giống như một giấc mơ, mơ tỉnh, nỗi buồn cũng dần dần phai nhạt.
 
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/toi-lam-ca-man-doi-thu-hai-o-cac-the-gioi/chuong-152-2.html.]
Thiên  trong lòng Ngộ Tâm,   bế lên.
Nức nở, ngơ ngẩn   mắt Ngộ Tâm, đứa trẻ vươn ngón tay ngắn ngủn mềm mại, chạm  quanh mắt  nhiều nếp nhăn rõ rệt của Ngộ Tâm.
 
“Cha ơi,  cha , ,  già  nữa ?” Thiên  nấc  hỏi.
Họ vẫn ở  sân của ngôi miếu nhỏ, nhưng các vì   ẩn , chỉ còn  ngôi  cuối cùng, lấp lánh  bầu trời xanh biếc nơi ánh rạng đông đang xuất hiện.
 
Một đêm  trôi qua.
Thiên  chú ý đến bên cạnh, cả  ông lão râu trắng như tuyết đang biến mất. editor: bemeobosua. Khoảnh khắc  thể ông tan biến khỏi áo cà sa, bóng hình nhiều màu ở chân trời tụ  thành một ngôi , xẹt qua bầu trời  nhanh.
 
Nhìn ngôi  băng đó, Thiên lờ mờ  thấy bên tai tiếng  sảng khoái của ông lão vang lên.
“Sư phụ  viên tịch .” Minh Chân  suốt đêm bên cạnh ôm sư  đang ngủ say , mắt cũng đỏ hoe giống Thiên.
 
Thiên ngơ ngác  quanh một lượt, Ngộ Tâm đưa tay xoa đầu cô bé.
Nhân cơ hội sư  viên tịch và rời trần,    rõ nhân quả ngoài thế gian   Thiên, và cũng hiểu rõ hơn về quy luật của thế giới.
Phật  một hoa là một thế giới, vạn vật đều  thể tự tạo thành một giới, ngoài thế giới , còn  thế giới rộng lớn hơn nữa.
 
Để nắm bắt  sợi dây vận mệnh của cô bé, tìm cho cô bé một tia sinh cơ, Ngộ Tâm  hao tổn  ít tu vi nữa, cả  càng trông già hơn, bây giờ  như   năm, sáu mươi tuổi.
 
Chỉ là   hề bận tâm về sự  đổi ngoại hình của , thái độ đối với Thiên vẫn như .
Sư  rời trần, để  hai đồ  còn nhỏ tuổi, Ngộ Tâm  trao đổi với sư  từ , đưa họ cùng xuống núi.
 
Minh Chân thu dọn một  vật phẩm bỏ  gùi, ôm sư   theo Sư Bá cùng xuống núi.
Anh  cũng  hỏi sẽ  ,  khi thoát khỏi nỗi buồn sư phụ  , liền khôi phục  trạng thái nhiệt tình và thích  việc, lo lắng Sư Bá  lớn tuổi  bế nổi đứa trẻ,  giúp bế Thiên.